Vu Thiểu Đình nhìn điện thoại,hắn trở về hơn một giờ nhưng Liễu Uyển Nhi còn chưa xuất hiện.
Đúng rồi,hôm nay cô có buổi thi,có thể thi kém hay không.Vu Thiểu Đình quyết định đến phòng Liễu Uyển Nhi xem một chút.
Vừa mở ra cửa phòng chỉ thấy cô bé làm hắn nóng ruột nóng gan đang ủ rũ suy nghĩ.
“Tiểu Tiểu,có chuyện gì?” Vu Thiểu Đình vội vàng kéo cô vào bên trong phòng mình.
Thật ra Liễu Uyển Nhi đã đứng trước phòng Vu Thiểu Đình gần một tiếng,sở dĩ không dám đi vào là bởi vì hôm nay thi Anh ngữ thành tích của cô vẫn rất thảm,nhớ tới anh Thiểu Đình mỗi ngày làm việc mệt nhọc sau khi về nhà còn dùng nhiều thời gian phụ đạo mình,thành tích như vậy cô làm sao dám gặp hắn.
“Anh Thiểu Đình. . . . . .” Liễu Uyển Nhi nói đến đây khóe miệng thu trở về.
Vu Thiểu Đình dùng ánh mắt khích lệ nhìn cô,thật ra không cần đoán hắn cũng biết cô thi Anh ngữ nhất định rất tệ,chuyện ôn tập chỉ mới gần đây,hắn cũng không mong đợi cô sẽ thi thật khá.
Làm mấy lần hít sâu,Liễu Uyển Nhi rốt cục khua lên dũng khí: ” Anh ngữ em thi kém.”
“Ừm.” Trả lời rất nhạt.
Liễu Uyển Nhi không tin hỏi: “Anh không muốn biết thành tích của em sao?”
Vu Thiểu Đình khẽ mỉm cười: “Đồ ngốc,thành tích lần này chỉ phản ánh trình độ Anh ngữ của em hiện tại,chỉ cần em tiếp tục cố gắng sẽ nắm được phần trọng tâm,cho nên nó không quan trọng.”
Một câu nói làmLiễu Uyển Nhi như trút được gánh nặng,từ trong túi móc ra bài thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1239940/chuong-29.html