Ví như lúc này
Ngày không có đi học Liễu Uyển Nhi bị Tô Lực Hằng gọi vào thư phòng,dạy cô cách dùng súng.
Liễu Uyển Nhi thật sự không thích cây súng trong tay,đen thùi một chút cũng không hứng thú,vừa lớn vừa nặng chỉ cầm một lát tay cô đã mỏi.
Cô nhớ được lần đầu tiên Vu Thiểu Đình đón mình tan giờ học thiếu chút nữa bởi vì nó mà bị cảnh sát bắt,vật này đúng là không có gì tốt.Nhưng Tô Lực Hằng nhất định bắt cô học,nói nó có thể dùng để bảo vệ mình.
“Nghĩ gì thế? Chuyên tâm chút.” Thấy cô thất thần Tô Lực Hằng nhíu lại lông mày,đã ngốc thì thôi còn không chuyên tâm học.
Bất quá tay cô thật đúng là rất nhỏ,một cây súng bình thường mà cô đã cố hết sức,hắn quyết định tìm cho cô một cây súng lục PPK khéo léo.
Nhìn động tác dần dần thay đổi Tô Lực Hằng có chút đành chịu đứng lên,đi tới sau lưng Liễu Uyển Nhi,vươn ra tay của mình cầm bàn tay nhỏ bé đã cố hết sức,sữa đúng động tác sai của cô.
Thân thể nhỏ nhắn vừa vặn nhồi vào trong ngực hắn,kẽ hở giữa hai người tản ra mùi thơm man mát,làm cho người ta vui vẻ, còn có bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương Tô Lực Hằng phát hiện bản thân không nỡ buông.
Bị Tô Lực Hằng ôm vào trong ngực,Liễu Uyển Nhi cảm thấy không thoải mái,thân hình cao lớn của hắn đặt trên người cô,làm cho cô có chút đứng không vững,còn có hơi thở nặng nề phả vào bên tai.
Ngoài chú ý động tác Liễu Uyển Nhi còn len lén co lại cổ,Tô Lực Hằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet/1239931/chuong-20.html