“Tiểu Tiểu,em tới đây.” Tô Lực Hằng kéo Liễu Uyển Nhi xuống lầu,chỉ thấy một chiến đàn Piano Steinway màu trắng tao nhã đứng sửng trong phòngkhách.
“Thích không?” Tô Lực Hằng mong đợi nhìn cô.
Kể từ khi ngày đó Liễu Uyển Nhi giống như biến thành một búp bê vải không có hồnphách,không khóc không cười không ầm ĩ,mỗi ngày lẳng lặng ngồi trongphòng,bất luận Tô Lực Hằng nói với cô điều gì cô đều lờ đi không để ý.
Vì để cô mở miệng hắn lao lực lao tâm,mỗi ngày bảo Khinh Vân cùng Tử Quyên thay phiên nói chuyện với cô,biết cô thích âm nhạc liền mua cho cô mộtđống đồ cô thích nhưng người đó vẫn thờ ơ.
Liễu Uyển Nhi nhìn sangPiano,ngay sau đó rũ mắt xuống,Tô Lực Hằng trong lòng có chút mất mácnhưng cũng không muốn dễ dàng buông tha.
Kéo cô ngồi xuống trước bàn Piano,cầm tay cô.
Mười ngón tay giao nhau,chạm vào phím đàn màu trắng,đờn ra một ca khúc sôi nổi.
Là bản 《your smile》,giai điệu nhẹ nhàng . . . . . .
Đè xuống một âm phù,Tô Lực Hằng ôm lấy cô bé phong lấy lòng mình,nếu nhưđây là trừng phạt em dành cho anh,em đã thành công bởi vì anh đã mất đihạnh phúc.
Ngón tay vẫn dừng trên bàn phím màu trắng,Liễu Uyển Nhi tim khẽ co rút,tại sao là 《your smile》?
Nhìn thấy anh cùng cô gái khác ôm hôn,bị anh tổn thương,anh còn hi vọng tôi nở nụ cười chống đở sao?
Nếu như nhất định phải dây dưa cả đời,vậy cô lựa chọn không vùng vẫy nữa.
Lẳng lặng ngồi trước đàn Piano,lẳng lặng cảm nhận nhiệt độ lẫn nhau,hai trái tim dây dưa,càng ra vẻ bình tĩnh càng nén chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet-dung-den-gan/1403745/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.