Trong quán rượu ầm ĩ,Vu Thiểu Đình tự rót cho mình hết ly này đến lykhác,lúc này chỉ có rượu mới có thể xóa đi phiền muộn trong lòng hắn.
Rốt cục uống đủ rồi cũng uống no,ném lại mấy tờ tiền lớn rồi bỏ đi.
Không để ý người phía sau hô thối tiền cho hắn.
Lắc lư lảo đảo đi trên đường lớn trống trải,Vu Thiểu Đình không biết mình muốn đi đâu chỉ biết không muốn về nhà.
Bỗng nhiên có mấy người ngăn cản đường đi của hắn..
“Mau lấy tiền ra.” Mấy thanh niên vóc người nhỏ gầy vây quanh hắn,trong tay còn cằm con dao sáng loáng.
Đầu óc mơ hồ nhất thời tỉnh táo,tới vừa lúc trong lòng hắn buồn bực đang không chỗ phát tiết đây.
Vu Thiểu Đình đùi phải đưa ra phía sau,bày ra tư thế chuẩn bị tiến công.
Bỗng nhiên một thân thể nhỏ nhắn chắn trước mặt hắn.
“Tiểu lưu manh các người muốn làm gì? !”
Vu Thiểu Đình kinh ngạc nhìn cô bé trước mắt,chẳng lẻ cô ta muốn cứu hắn?
Đối mặt nhiều tên lưu manh mà không sợ hãi,Vu Thiểu Đình bỗng nhiên có chút bội phục dũng khí của cô.
“Cô kia mau cút xa,dao trên tay ông đây không có mắt đâu đấy.”
Lời người đàn ông vừa nói ra Thiểu Đình nheo lại ánh mắt.
Chỉ nghe cô gái hét lên một câu: “Khi bà đây ra ngoài giang hồ,bọn nhóc các ngươi còn không biết đang bú sữa mẹ ở đâu đấy!”
Vu Thiểu Đình cảm thấy giọng cô bé có chút quen tai.
Lời của cô đương nhiên chọc giận mấy người đó,trong đó có một con dao thoáng cái vung về phía cô.
Vu Thiểu Đình đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-yeu-nghiet-dung-den-gan/1403739/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.