Chương trước
Chương sau
“Haizaaaa~” lại là một tiếng thở dài,Liễu Uyển Nhi chống cằm,ngồi rầu rỉ trước bàn đọc sách.
Hôm nay có tiết thể dục cô lại giả bộ bệnh không có vào học,nguyên nhân rất đơn giản vì cục cưng trong bụng.Nhưng tiếp tục cũng không phải biệnpháp tốt,đợi đến khi bụng cô to lên sẽ không thể dấu diếm,đến lúc đóthầy giáo và các bạn học sẽ nhìn cô thế nào? Còn có người trong nhà,trời ạ,cô không dám tưởng tượng ánh mắt mọi người sau khi biết việc này.
Liễu Uyển Nhi quyết định đi tìm Tiểu Do,nhờ chị ấy nghĩ biện pháp giúp mình.
Nhưng đến gian phòng của cô lại không thấy bóng người,nghĩ thầm có thể ở chỗĐao Nhân hay không,hai ngày trước bọn họ thường ở chung .
Nghĩ tới tầng cao nhất,kể từ khi Vu Thiểu Đình thương thế khôi phục thì luôn ở cùng phòng làm việc với Đao Nhân.
Đẩy cửa phòng ra đã hấy Đao Nhân đang vò đầu bứt tai,vừa nhìn thấy cô lập tức lao đến.
“Tiểu Tiểu,em tới vừa lúc,nhanh đưa Tiểu Do đi dùm tôi.”
Vừa nói vừa kéo cô vào trong phòng.
Liễu Uyển Nhi vừa nghi ngờ vừa vào phòng trong thấy Tiểu Do đang khẩn trương nhìn màn hình máy tính,tay điên cuồng nhấn con chuột.
“Ơ,Tiểu Tiểu tới tìm cô.” Đao Nhân thét về phía cô.
“Đừng nói nhiều!” Tiểu Do không thèm để ý tiếp tục chơi.
“Cô ấy đang làm gì thế?” Liễu Uyển Nhi hỏi Đao Nhân.
“Haizaa ~ ta mạng khổ a!” Đao Nhân bắt đầu kể rõ quá trình máu và nước mắt của mình cho Liễu Uyển Nhi nghe.
Sau khi Tô Lực Hằng chịu bồi thường máy tính và vũ khí trong game tốtnhất,vốn dĩ cuộc sống hạnh phúc của hắn sắp bắt đầu,nhưng hắn không nênkhoe khoang trước mặt Tiểu Do,kết quả cô cũng đòi gia nhập vào đội ngũgame,từ đó chơi xấu hắn,chiếm máy tính của hắn không chịu đi.
“Emgiúp anh gọi cô ấy đi.” Liễu Uyển Nhi cảm thấy Tiểu Do ở mãi trong phòng Đao Nhân cũng không phải chuyện tốt,rồi hãy nói cô cũng đang có chuyệntìm cô ấy.
Nghe vậy hai mắt Đao Nhân lòe lòe tỏa sáng.
“Tiểu Do,tôi có việc muốn tìm cô,có thể xuống phòng dưới hay không.” Liễu Uyển Nhi đi tới bên cạnh cô.
“Tôi hiện tại không rảnh.” Cô đang bị kẻ địch truy kích đây,bây giờ rời đi tất cả tiên tan.
“Tôi thật có việc gấp.” Cô muốn cô ấy giúp mình đưa ra quyết định,cô làm sao nói với mọi người chuyện mình mang thai.
Đắm chìm trong trò chơi Tiểu Do đã không nghe thấy giọng Liễu Uyển Nhi,ngóchừng màn ảnh,ba hồi nhướng mày,ba hồi nhe răng trợn mắt.
Đao Nhân thật sự không nhịn được,đó là ngai vàng của hắn,đó là tài sản của hắn,nhóc quỷ này tại sao chiếm của hắn.
“Cô đứng lên cho tôi!” Một tay túm cô ngồi trước máy tính đẩy đi rất xa.
“Anh làm gì thế!” Từ trên mặt đất nhanh chóng bò dậy,Tiểu Do trợn mắt tròn xoe vọt tới, “Tránh ra,tôi còn chưa chơi xong.”
“Đây là máy tính của tôi!” Đao Nhân hét lớn về phía cô,nắm con chuột thật chặt không buông.
“Cho tôi,con chuột của tôi!” Tiểu Do trực tiếp nhảy tới tranh đoạt.
Nhìn hai người tranh giành đến mặt hồng tai đỏ quên hết tất cả,Liễu Uyển Nhi thở dài,đành chịu rời đi.
Cô nên làm gì bây giờ,ngay cả người thương lượng cũng không có,ngồi trênghế trong vườn hoa Liễu Uyển Nhi buồn rầu nhìn về phía trăng sáng.
“Tiểu Tiểu,em làm gì vậy?” Nhìn dáng vẻ cô mặt ủ mày chau,Vu Thiểu Đình không nhịn được đi đến hỏi thăm.
“Em,em không sao.” Là anh Thiểu Đình,ngàn vạn không thể cho hắn biết cô mang thai con của Tô Lực Hằng.
Thấy cô không muốn mở miệng,Vu Thiểu Đình cho rằng cô lại thi kém: “Anh ngữ vẫn rất tệ sao?”
Liễu Uyển Nhi gật đầu lung tung,cứ để cho hắn nghĩ vậy đi.
“Em có thể tìm đại ca giúp em,Anh ngữ anh ấy cũng không tệ.” Hiện tại hắn đã không có tư cách giúp cô.
“Anh Thiểu Đình ~” Lời của hắn làm Liễu Uyển Nhi có chút sầu não.
“Không nên ngồi quá lâu,ban đêm gió tương đối lạnh.” Vỗ vỗ vai cô xoay người rời đi,hiện tại hắn phải học cách tránh hiềm nghi.
Nhìn bóng lưng cô độc của hắn,tim Liễu Uyển Nhi co rút đau đớn,rất muốn gọi hắn lại nhưng cô đã không có quyền đó.
Bỗng nhiên cô nhìn khắp bốn phía,tại sao cô cảm giác có ánh mắt ai đó đangngó chừng cô,nhưng bốn phía yên tĩnh không một bóng người,chẳng lẽ do cô quá nhạy cảm,tốt nhất vẫn nên trở về phòng.
Ban đêm
Tô Lực Hằng đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,nhìn cô đang nằm trên giường,hai con mắt trừng rất to.
Nằm chết dí bên cạnh của cô: “Nhóc con,đang suy nghĩ gì đấy?”
“Anh không nên luôn tới phòng em.” Nhìn hắn vừa xuất hiện,Liễu Uyển Nhi nhíu mày thật chặt,trong phòng càng ngày càng nhiều đồ đạc của hắn.
“Ai bảo em không chịu dọn đến phòng anh,anh chỉ có thể cực khổ mỗi ngày chạy tới nơi này.” Hắn mới bất mãn đây.
Thật chịu không được hắn,ở trong lòng thầm mắng hắn một câu,lúc này LiễuUyển Nhi bỗng nhiên nghĩ đến chuyện con cũng có phần của hắn,hẳn để chohắn giúp đưa ra quyết định .
“Hằng,chờ đến khi bụng em lớn,chuyện mang thai sẽ không thể dấu diếm,làm sao bây giờ?”
“Thuận theo tự nhiên.” Tô Lực Hằng nghịch tóc của cô,ánh mắt có chút tránh né.
“Tại sao anh không lo lắng !” Thật sự ghét thái độ xem như không liên quanđến mình của hắn, “Anh nghĩ hiện tại có nên nói cho bọn người dì Trươngbiết không?”
“Ai nha,em tại sao nghĩ nhiều như vậy.”
Môi lập tứcđặt lên miệng cô,ngăn ngừa tất cả vấn đề cô muốn hỏi tiếp,hắn không biết phải trả lời thế nào,thật không biết,thôi thì làm cô nhanh chóng mangthai đi.
Cường thế công thành chiếm đất,rất nhanh Liễu Uyển Nhi bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng,quên tất cả lo lắng cùng nghi ngờ.
“Đại ca,hai ngày này Tiểu Tiểu không có đến tìm Vu Thiểu Đình,bọn họ chẳng qua hàn quyên hai câu sau vườn hoa.”
“Ừ,làm rất khá,tiếp tục trông chừng.” Tô Lực Hằng.
“Dạ” Tiểu Do tặc cười gian,kể từ khi bị Tô Lực Hằng chỉnh đốn cô đã nhận rõđịa vị tuyệt đối trong nhà này của hắn,vì cuộc sống tốt đẹp của mình côchỉ có thể hy sinh tình bạn.
Lúc này cửa thư phòng được mở ra,là dì Trương.
“Xuống lầu ăn cơm.”
“Ờ,sẽ xuống liền.” Tô Lực Hằng đứng dậy đi tới phía cửa.
“Đại ca,anh hãy đi trước.” Tiểu Do lập tức nhường đường.
Dì Trương trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh trước mắt,qua một hồi lâu mới phụchồi tinh thần: “Tiểu Do,cháu cũng gọi Lực Hằng là đại ca rồi?”
Thật ra thì cô muốn hỏi Tiểu Do có phải đã đi theo Tô Lực Hằng làm việc.
“Hì hì,đi theo đại ca có cơm ăn mà.”
Trong phòng ăn nhìn thấy Tiểu Do cung kính Tô Lực Hằng,Đao Nhân khinh bỉ nói: “Hừm!”
“Anh đang nói cái gì? Muốn chết sao.” Nghe được lời của hắn,Tiểu Do lập tức xông đi lên kêu gào.
“Tốt lắm,các ngươi đừng cãi nữa.” Tô Lực Hằng nhăn lại lông mày.
“Dạ, đại ca.” Sau khi nghe lệnh Tiểu Do lập tức ngồi vào chỗ mình.
Thấy cảnh như vậy,mọi người đều giật mình không thôi,Tiểu Do thay đổi cũng quá nhanh đi.
Liễu Uyển Nhi càng thêm nghi ngờ nhìn về phía cô,cô ta cũng bị Tô Lực Hằng mua chuộc.
Cảm thấy được ánh mắt của cô,Tiểu Do lập tức cúi đầu bới cơm,thật xin lỗiTiểu Tiểu mặc dù cô đầu phục đại ca nhưng cô tuyệt sẽ không quên tìnhbạn giữa hai người,chẳng qua vì lợi ích trước mắt,tình bạn chỉ có thểđặt thứ hai.Bất quá vừa nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau này của mình,Tiểu Do lập tức trở nên hưng phấn.
Qua một hồi Tiểu Do mới mở miệng nói: “Đại ca,tôi tới Tô gia cũng đã mấy ngày,cũng không thể cứ ăn uống chùa mãi.”
“Biết còn không mau cút đi.” Đao Nhân lẩm bẩm nói.
Trừng mắt liếc hắn một cái,Tiểu Do tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn cống hiến sức lực của mình,cho nên tôi muốn theo bác sĩ Đao học tập kiến thức hộlý,cũng thuận tiện có thể giúp hắn.”
“Không được,tôi phản đối!” ĐaoNhân là người đầu tiên đứng lên,đừng tưởng rằng hắn không biết cô muốnlàm gì,còn không phải cho mình một lý do quan minh chính đại vào phòngcủa hắn,chiếm lấy máy tính của hắn,đừng mơ!
“Anh phản đối không dùng được,tất cả nghe theo đại ca .” Ánh mắt tha thiết của Tiểu Do nhìn chằm chằm vào Tô Lực Hằng.
Tô Lực Hằng cũng biết mục đích thật sự của Tiểu Do không phải theo ĐaoNhân học y,cô bé trước mắt rất thông minh,rất biết nhìn người,vì mụcđích của mình thậm chí không chừa thủ đoạn nào,nếu như một khi cô họccái xấu,hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Hắn vốn có thể bảo cô rờiđi nhưng Tiểu Tiểu lại lệ thuộc vào cô ta,huống chi hiện tại cô cũngkhông có làm ra nguy hại đến bọn họ,có lẽ để cho cô đi theo Đao Nhân,cho cô sống trong hoàn cảnh tương đối đơn thuần,đối với cô ta chắc sẽ tốthơn.
“Vậy ngày mai cô hãy theo Đao Nhân học.”
“Đừng mà,đại ca!”
Những lời này không thể nghi ngờ là tuyên án tử hình với Đao Nhân,bên tai làtiếng cười của người kia,trước mắt là Tô Lực Hằng uy nghiêm không chophản đối, tim Đao Nhân vỡ ra từng mảnh.
“Thiểu Đình,đàn em của cậu có ai thích hợp không,hai ngày nữa hãy cho người sang thành phố A ký hợpđồng.” Sau khi giải quyết được Thích gia,trước mắt Tô Lực Hằng toàn tâmđặt vào sản nghiệp Tô gia.
“Đại ca,em có thể đi.” Vu Thiểu Đình chủ động xin đi .
Thật ra việc ký hợp đồng chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi,thực chất nộidung đã được bàn ổn thỏa,vốn không cần hắn tự thân xuất mã,nhưng hắn bây giờ không có tâm trạng ở đây,mỗi ngày nhìn cô bé mình yêu ở chung vớingười đàn ông khác,loại khổ sở này giày vò hắn thật sâu.
“Được rồi.”Tô Lực Hằng cũng biết hắn đang trốn tránh,thật ra mỗi lần đối mặt ánhmắt khổ sở của Vu Thiểu Đình,trong lòng hắn cũng có chút xin lỗi,dù saocũng là hắn đoạn đi người yêu của đàn em nhưng hắn tuyệt không hối hận.
Anh Thiểu Đình lại muốn đi,Liễu Uyển Nhi len lén liếc mắt nhìn hắn,hắn trốn tránh và khổ sở cô đều cảm thấy được,đau lòng kẹp miếng cơm nuốt xuốngbụng, nếu đã không cách nào ở cùng nhau,ban đầu ông trời tại sao lại đểbọn họ yêu nhau.
Liễu Uyển Nhi cảm thấy bụng đau quá,làm sao bây giờ,không phải con cô xảy ra vấn đề gì chứ?
Vội vàng nằm chết dí trên giường,khẽ xoa bụng,cục cưng ơi,con ngàn vạn đừng gặp chuyện không may.
Nhưng cục cưng thật giống như rất không nghe lời,càng ngày càng đau đớn khiến Liễu Uyển Nhi hết sức bất an.
Không nên lo nhiều,cô phải đi tìm Đao Nhân để hắn cứu con cô.
Chạy lên tầng cao nhất đẩy cửa ra: “Bác sĩ Đao,mau cứu con của em.”
Đao Nhân bị dáng vẻ của cô làm cho sợ hãi,vội vàng chạy đến đỡ cô ngồi xuống giường.
“Em làm gì vậy,con gì?”
“Em,em mang thai.” Không kịp rồi Liễu Uyển Nhi lên tiếng cầu cứu, “Em đau bụng,có phải con đã có chuyện gì,anh mứu nó giùm em.”
“Em trước đừng nóng vội để anh nhìn thử.” Đao Nhân khiếp sợ khôngthôi,không nghĩ tới cô ấy lại mang thai con của đại ca,chẳng lẽ bọn họđã ở với nhau rất sớm?
Thử nghĩ lại cảm giác không đúng, lại hỏi: “Lần trước của em là lúc nào?”
Mặc dù rất xấu hổ nhưng vì an toàn của đứa con,Liễu Uyển Nhi vẫn phối hợp nói cho Đao Nhân nhật kỳ kinh nguyệt.
“Như vậy đi,em trước cằm cái này vào phòng vệ sinh.” Đao Nhân cũng không xác định cô có mang thai không,cho cô dùng que thử thai,dạy cô sử dụng thếnào.
Đi vào phòng rửa tay chưa đến nửa phút, Liễu Uyển Nhi liền đỏ gương mặt đi ra.
“Bác sĩ Đao,cái kia của em tới,làm sao đây?”
Hắn chỉ nói cô nên dùng như thế nào,chứ không có nói cho cô biết xử lý thế nào.
Nhìn vẻ mặt đơn thuần của cô bé trước mắt,Đao Nhân bỗng nhiên im lặng nhìnông trời,qua một hồi lâu mới nói: “Tiểu Tiểu,kinh nguyệt tới chứng tỏ em không mang thai,em chỉ đau bụng kinh.”
Nghe vậy Liễu Uyển Nhi vừa thẹn vừa giận,không quan tâm bụng đau đớn,ném đi que thử thai xông thẳng vào thư phòng Tô Lực Hằng.
“Tại sao phải gạt em? !” Cô giận giữ trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt.
“Anh lừa em chuyện gì?” Tô Lực Hằng không hiểu lời cô nói.
“Kinh nguyệt em tới rồi!”
Thì ra đã bị lộ.
“Ừ.” Tô Lực Hằng cố gắng bình tĩnh tiếp tục công việc trong tay nhưng tinh thần đã vô pháp tập trung.
Chỉ như vậy?Không nói xin lỗi,không có ăn năn sau khi bóp chết hạnh phúc của cô.
Giờ khắc này tất cả ủy khuất cùng oán hận trong lòng Liễu Uyển Nhi rốt cụcbộc phát,vọt về phía lồng ngực Tô Lực Hằng một trận cuồng phong bạo vũđánh lên ngực hắn.
“Anh tại sao luôn như vậy?Tại sao muốn cướp đihạnh phúc của tôi?Tại sao phải gạt tôi rời khỏi anh Thiểu Đình?Anh cóbiết khi tôi mở mắt đối mặt tất cả xa lạ ,tôi thật sợ hãi, là anh ThiểuĐình quan tâm tôi,bảo vệ tôi,làm bạn tôi,tại sao một người duy nhất yêuthương tôi anh cũng cướp đi?Tôi hận anh,tôi hận anh!”
Ôm thật chặc cô bé đang khổ sở,để cô tùy ý phát tiết trong ngực mình: “Tiểu Tiểu,hắn có thể cho em thì anh cũng có thể.”
“Tôi không phải là Tô Tiểu Tiểu,không phải!” Liễu Uyển Nhi điên cuồng lắcđầu,nước mắt đã chảy đầy mặt, “Anh có thể cho tôi cái gì?Ngoại trừ gạttôi,uy hiếp tôi,bắt nạt tôi,đoạt lấy tôi,anh có thể cho tôi cái gì hả?”
“Không,anh sẽ cho em tất cả những gì em muốn,thậm chí so với Vu Thiểu Đình có thểcho em nhiều hơn!” Nước mắt của cô khiến hắn đau lòng,giờ khắc này hắnthật hối hận mình lơ đãng tổn thương cô,nhưng vẫn không hối hận lừa côrời khỏi Vu Thiểu Đình.
Cô bé trong ngực rốt cục đánh mệt mỏi,khóc mệt dựa vào lồng ngực của hắn ngủ say.
Ôm cô trở về đặt lên giường,nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đầy nước mắt,trong miệng vẫn lẩm bẩm hận hắn.
Giờ khắc này Tô Lực Hằng mới phát hiện thì ra hắn rất để ý cô,không thể mất cô,chẳng lẽ trong lúc vô ý hắn đã yêu nhóc con choai choai này,không,hắn Tô Lực Hằng làm sao có thể yêu một nhóc con trong lòng căn bản không có hắn.
Bất quá hắn có thể khẳng định,hắn muốn cô bé yêu hắn,yêu hắn so với Vu Thiểu Đình còn nhiều hơn!
Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô,Tô Lực Hằng chợt nhớ tới câu vừa rồicô vừa nói‘Tôi không phải là Tô Tiểu Tiểu ’đây là ý gì? Chẳng lẽ cô hậnhắn đến không muốn có quan hệ với hắn,không, hắn quyết không cho phép cô trốn tránh quan hệ giữa cô và hắn.
Giờ khắc này Tô Lực Hằng bị tôn nghiêm phái nam làm lạc phương hướng,cho đến sau này hắn phải bỏ ra thật nhiều thứ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.