Chương trước
Chương sau
Khi bóng người Liễu Uyển Nhi xuất hiện ở cửa thang lầu,ánh mắt Tô LựcHằng lập tức bắt được cô,nhìn gương mặt nhóc con tiều tụy hơn trước động tác chậm chạp,chẳng lẽ còn không thoải mái sao? Nhưng tối hôm qua hắnđã rất cẩn thận.
Thật ra tối hôm qua vừa rời khỏi phòng cô Tô LựcHằng liền hối hận,hắn không nên mạnh tay với cô,dù sao đó là lần đầutiên của cô,lại xảy ra dưới tình huống chú cháu,nhưng sợ mất mặt nênkhông quay trở lại,kết quả buồn bực ở trong phòng một mình lo lắng suốtcả buổi tối.
Liễu Uyển Nhi cũng thấy được Tô Lực Hằng đầu tiên,giữahai chân mơ hồ đau nhói nhắc nhở cô tối qua xảy ra chuyện gì. Nhìn thấyhắn đi tới,theo bản năng tránh ra.
Phản ứng của cô khiến Tô Lực Hằng không vui,hắn là mãnh thú gì sao ? Tại sao nhìn thấy hắn lại trốn.
Đưa tay kéo lấy tay cô,ngay sau đó bật ra nụ cười dịu dàng,quan tâm nói: “Tiểu Tiểu,tối hôm qua ngủ có ngon không?”
Trong mũi quanh quẩn mùi hương tươi mát của cô,lúc này Tô Lực Hằng mới phát hiện cả một buổi tối hắn luôn nhớ mùi vị này.
Cô làm sao có thể ngủ ngon! Bất quá hắn tại sao đến gần cô như vậy? Lỡ như bị người ta phát hiện bọn họ khác thường thì làm sao? Bọn người TửQuyên còn đang nhìn kìa.
Liễu Uyển Nhi bối rối muốn thoát khỏi tay hắn,nhưng dẫn tới Tô Lực Hằng dùng lực giữ chặt hơn,cô chán ghét hắn đụng vào vậy sao?
“Để cho chú xem một chút,mặt tại sao trắng thế này,thân thể không khỏesao?” Giọng nói tràn đầy quan tâm nhưng chỉ có Liễu Uyển Nhi đối diệnmặt hắn mới nhìn thấy trên mặt hắn lộ rõ không vui.
Tô Lực Hằng nóilàm dì Trương chú ý,quan sát sắc mặt Liễu Uyển Nhi đúng là khó coi,cóchút lo lắng nói: “Tiểu Tiểu,nếu như con không khỏe hôm nay hãy xin nghĩ đi.”
“Đúng vậy,không nên miễn cưỡng mình,nếu không để chú đưa con về phòng.”
“Cháu,cháu không sao.” Vừa nghe Tô Lực Hằng muốn đưa cô về phòng,Liễu Uyển Nhi căn bản không để ý giữa hai chân đau nhói,lập tức chạy nhanh đến bên cạnhTử Quyên.
Nhìn trong ánh mắt cô tràn đầy khẩn cầu “Tử Quyên tỷ,chúng ta đến trường học đi.”
Mặc dù buổi sáng màn chú cháu trao đổi rất bình thường hơn nữa có thêm mộtchút ấm áp,nhưng nhìn trong mắt Tử Quyên có chút quái dị,đặc biệt làphản ứng lúc này của Liễu Uyển Nhi,cô cố gắng nén đi cảm giác không yêntâm trong lòng.
Cùng Tử Quyên rời khỏi phòng khách,Liễu Uyển Nhi rốtcục thở phào nhẹ nhõm nhưng nghĩ tới Tô Lực Hằng mang cho cô cảm giác áp bách,lông mày lại nhíu thật chặc.
Dọc theo đường đi,Tử Quyên quansát thật kỹ Liễu Uyển Nhi,nhìn vẻ mặt cô nhóc thỉnh thoảng lo âu,thỉnhthoảng bất lực,lại thỉnh thoảng ưu thương,suy đoán tối hôm qua nhất định đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Tiểu, đến rồi.” Tử Quyên dừng xe lại.
Liễu Uyển Nhi đang suy nghĩ căn bản không nghe được giọng của cô.
“Tiểu Tiểu,đến rồi.” Tử Quyên lần nữa nhắc nhở.
“A.” Rốt cục phát hiện đã đến đạt trường học,Liễu Uyển Nhi đẩy ra cửaxe,nhất thời giữa hai chân khó khăn,bước một bước dài trong nháy mắt đau đến nhíu lông mày.
“A ~” Hét lên khổ sở,khiến Tử Quyên có chút bận tâm.
“Em làm sao vậy?”
“Không có,không có chuyện gì.” Bối rối thu hồi vẻ mặt của mình,cầu nguyện ngàn vạn đừng để lộ bí mật của mình.
“Tử Quyên tỷ,em vào phòng học đây.” Vội vã đóng cửa xe,sải bước có chút chậm chạp.
Nhìn cô cẩn thận bước đi từng bước,bỗng nhiên một loại suy đoán đáng sợ nảy lên trong lòng Tử Quyên.
Nhưng ngay sau đó cô lắc đầu,không,không thể nào,đại ca sẽ không mất chừng mực,hẳn do cô nghĩ nhiều rồi.
Thời điểm cơm tối
Liễu Uyển Nhi cảm giác ánh mắt nóng bỏng của Tô Lực Hằng mỗi thời mỗi khắc đều nhìn chằm chằm vào cô,làm cho cô chỉ có thểcúi đầu ăn cơm không dám ngẩng đầu,rất sợ nhìn thấy mắt của hắn.
“Tiểu Tiểu,cháu ăn từ từ thôi sẽ không ai đoạt của cháu.” Dì Trương nghĩ thầm đứa nhỏ này nhất định buổi chưa ăn chưa no,nhìn xem đói thành như vậy.
“Đúng vậy,ăn từ từ,nếu không sẽ không thể tiêu hóa.” Tô Lực Hằng ra vẻ quantâm nói,thật ra hắn làm sao không biết Liễu Uyển Nhi tại sao lại nhưvậy.
Trời ạ,hắn lại bắt đầu,Liễu Uyển Nhi khẩn trương tim thắt lại càng chặt hơn.
“Tôi ăn no rồi.” Lúc này Đao Nhân bên cạnh để xuống bát đũa”Đại ca,dì Trương,các người chậm rãi ăn,tôi lên lầu trước.”
“Cháu cũng vậy no rồi.” Liễu Uyển Nhi nhìn thấy thời cơ lập tức đứng lên,nóivới Đao Nhân: “Bác sĩ Đao,tôi với anh đi xem anh Thiểu Đình.”
“Tiểu Tiểu,con còn chưa ăn xong đây này.” Dì Trương thấy trong chén còn còn dư lại cơm,nhìn cô theo sát Đao Nhân nói.
“Không ăn nữa, no rồi.” Liễu Uyển Nhi không dám quay đầu lại,túm áo Đao Nhân biến mất trong tầm mắt mọi người.
Nhìn cô cùng Đao Nhân rời đi,lại nghĩ tới cảnh hôm qua trong vườn hoa,Tô Lực Hằng nheo lại ánh mắt nguy hiểm,không phải Vu Thiểu Đình mới bịthương,nhóc con ấy liền cùng Đao Nhân cảo thượng chứ? Nhóc con đó đúnglà không rỗi rãnh!
Càng nghĩ càng bất an,không được,Vu Thiểu Đình nằm trên giường cái gì cũng không biết,cô và Đao Nhân lại ở riêng trong một phòng,lỡ như xảy ra chuyện vượt rào thì làm sao bây giờ?Hắn phải đi xem một chút.
Nghĩ xong liền buông xuống bát đũa: “Dì Trương,ta ăn no rồi,ta lên lầu xem Thiểu Đình một chút.”
“Được,được,cậu đi đi.” Dì Trương nói
Tử Quyên vẫn chú ý đến Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi,tới giờ cơm tối nghi ngờ sáng nay chẳng những không tiêu tán ngược lại tăng thêm,khi thấysắc mặt Tô Lực Hằng tái mét nhìn Liễu Uyển Nhi cùng Đao Nhân lên lầu,lòng của cô rầm một cái chìm xuống đáy cốc,không được cô không thể đểchuyện này tiếp tục xảy ra.
“Cháu cũng ăn no rồi,muốn lên xem Thiểu Đình một chút,dì Trương dì cứ từ từ ăn.” Dứt lời Tử Quyên cũng vội vã lên lầu.
Nhìn một người cuối cùng cũng lên lầu,dì Trương có chút cảm động,tình cảm của bọn họ thật tốt.
Tầng cao nhất
Ngồi bên giường Vu Thiểu Đình,tâm trạng Liễu Uyển Nhi vô cùng phức tạp,ngàyhôm qua cô và Vu Thiểu Đình còn có thể có tương lai nhưng hôm nay cô cótư cách gì hy vọng xa vời.
Thấy khuôn mặt cô phiền muộn,Đao Nhân chorằng vì lo lắng cho bệnh tình Vu Thiểu Đình,tận tình an ủi: “TiểuTiểu,em yên tâm đi,anh nhất định sẽ làm cho Thiểu Đình tỉnh lại .”
Lời của hắn khiến Liễu Uyển Nhi càng thêm khổ sở,hiện tại cô còn dám tới thăm hắn,một khi hắn tỉnh cô làm sao đối mặt với hắn?
Nhớ tới những thứ này,Liễu Uyển Nhi viền mắt cũng đỏ.
Vừa thấy cô muốn rơi nước mắt,Đao Nhân lúng túng,hắn sợ nhìn thấy nước mắt của cô,hắn sẽ không biết làm sao.
“Tiểu Tiểu,em ngàn vạn đừng khóc,em phải tin tưởng y thuật của anh.” Vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô dịu dàng an ủi.
Tô Lực Hằng vừa vào cửa liền thấy cảnh tượng như vậy,siết chặt quả đấm quả nhiên bị hắn đoán trúng,Tô Tiểu Tiểu cô giỏi lắm,dám đeo hắn còn quenvới ba bốn người khác!Để xem hắn làm sao dạy dỗ cô.
“Đao Nhân,đã trải qua nhiều ngày tại sao Thiểu Đình một chút phản ứng cũng không có,có phải y thuật của cậu không giỏi?”
Tô Lực Hằng vừa nói lập tức khiến Đao Nhân giơ chân: “Đại ca,anh có thể sỉ nhục nhân cách của em nhưng không thể sỉ nhục y thuật của em,nghĩ lạiem Đao Nhân là sinh viên tài cao tại Mỹ,chỉ cần em nguyện ý có bệnh gìchữa không khỏi!”
“Vậy cậu chữa khỏi Thiểu Đình cho tôi xem.” Tô Lực Hằng quăng cho hắn một ánh mắt hoài nghi.
“Chờ đó cho em.” Đao Nhân dứt lời liền xông ào vào nội thất,thật ra thì hắnđã tìm được phương pháp chỉ thiếu một bước nghiệm chứng cuối cùng.
Đao Nhân vừa đi trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại Tô Lực Hằng cùng Liễu Uyển Nhi,còn có Vu Thiểu Đình nằm cũng không nhúc nhích.
Thời điểm Liễu Uyển Nhi không biết nên thế nào cho phải,Tử Quyên đột nhiên xuất hiện.
Nhìn vẻ mặt Liễu Uyển Nhi thở phào nhẹ nhõm,Tô Lực Hằng rất khó chịu,cô cho rằng chỉ với một Tử Quyên là có thể cứu cô sao?
“Tiểu Tiểu,thời gian không còn sớm,cháu còn phải làm bài tập mau cùng chú xuống lầu.” Tô Lực Hằng ra lệnh.
Nhìn hắn đi tới phía mình,Liễu Uyển Nhi vội vả đổ mồ hôi,làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Có rồi!
“Bài tập hôm nay cháu đã làm xong.” Liễu Uyển Nhi ngược lại quay sang TửQuyên nói, “Tử Quyên tỷ,hai ngày này em luôn nằm ác mộng,nửa đêm tỉnhlại rất sợ,buổi tối chị có thể đến ngủ với em không?”
Thật ra Tử Quyên tuyệt không tin lời cô,nhưng ý thức được cô đang trốn Tô Lực Hằng liền vui vẻ đồng ý.
Nhận được Tử Quyên đồng ý, Liễu Uyển Nhi lập tức đi về phía cô muốn cùng cô rời đi.
Tốt,còn học xong giả bộ,Tô Lực Hằng trong lòng oán hận nói,cho rằng như vậy làcó thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của hắn sao? Thật quá xem thườnghắn.
“Tử Quyên vậy tối nay phải chăm sóc kỹ Tiểu Tiểu.” Tô Lực Hằngvừa giao cho Tử Quyên,vừa nhích tới gần Liễu Uyển Nhi, khuôn mặt hiềnlương”Buổi tối không nên nói chuyện quá muộn ảnh hưởng tới Tử Quyên nghỉ ngơi .”
Bỗng nhiên hắn mỉm cười tránh ánh mắt của Tử Quyên,dùnggiọng chỉ có Liễu Uyển Nhi mới nghe thấy: “Anh ở trong phòng chờ em,nếunhư không đến sáng mai anh sẽ hôn em trước mặt mọi người.”
Nghe vậyLiễu Uyển Nhi hít vào một hơi,hắn tại sao có thể uy hiếp mình,nhìn hắngiống như không có chuyện gì ngồi xuống bên giường Vu Thiểu Đình,tronglòng âm thầm mắng,bỉ ổi hèn hạ.
Cùng Tử Quyên vừa đến cửa phòng,LiễuUyển Nhi bỗng nhiên dừng bước: “Tử Quyên tỷ,em vừa nhớ còn một bài tậpcòn chưa làm xong, tối nay không thể quấy rầy chị.”
Nhìn bóng ngườicô vội vã rời đi,Tử Quyên cau mày,cô có thể khẳng định cô nhóc bỗngnhiên thay đổi chủ ý nhất định liên quan đến Tô Lực Hằng .
Gõ cửa phòng Tô Lực Hằng lại phát hiện cửa không có khóa.
Nhẹ nhàngđẩy cửa vào,chỉ thấy hắn đang nằm trên giường giả vờ ngủ say,dưới ánhđèn nhu hòa chiếu rõ ra góc cạnh trên gương mặt tuấn tú mặc dù không báđạo ngang tàn như ban ngày nhưng vẫn không mất khí phách,làm Liễu UyểnNhi nhìn lòng hoảng loạn
Bỗng nhiên cặp con ngươi sắc bén mở ra,bắt lấy dáng người nhỏ nhắn của Liễu Uyển Nhi,khiến cô không biết né tránh chỗ nào.
“Đóng cửa lại.” Giọng lạnh lùng không mang theo một chút cảm tình.
Nghe theo đóng cửa lại,lại nghe hắn nói: “Đến bên này.”
Có chút không tình nguyện đi chuyển bước chân,trong lòng sợ cử động kế tiếp của hắn.
Nhìn dáng vẻ muốn chết của cô, Tô Lực Hằng bỗng chốc mất hết kiên nhẫn.
Vươn ra cánh tay kéo cô vào trong lòng mình.
Một nụ hôn mạnh mẽ rơi xuống,trong nháy mắt nuốt lấy tất cả tiếng của Liễu Uyển Nhi.
Ừ ~ mùi vị của cô thật đúng là chết tiệt quá tốt,Tô Lực Hằng không thể phủ nhận hắn khát vọng cô suốt một ngày.
Thời điểm Liễu Uyển Nhi sắp hít thở không thông,miệng rốt cục được tựdo,từng ngụm từng ngụm hút không khí vào,hắn ghét cô vậy sao,chiếm trinh tiết thì thôi,giờ còn muốn lấy mạng cô.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô,Tô Lực Hằng nhíu lông mày thật chặt: “Chết tiệt,lúc hôn em không biết thở sao.”
Thấy cô khôi phục bình thường lo lắng trong lòng Tô Lực Hằng rốt cục giảmbớt,nhớ tới cô ba lần bốn lượt trốn tránh mình, hắn cảm thấy cần phảiquản lý nghiêm túc cô để tránh xảy ra chuyện này lần nữa.
“Nhìn vào mắt ta.”
Liễu Uyển Nhi sợ hãi ngẩng đầu,thật đáng sợ,ánh mắt của hắn giống như muốn ăn thịt người.
“Đầu tiên,sau này không cho cho phép trốn ta,có nghe không? Nếu không bị tabắt được sẽ lột da em.” Tô Lực Hằng nói tàn bạo,thật ra hắn làm sao nỡđánh cô.
Liễu Uyển Nhi gật đầu thật mạnh,cô chấp nhận,dù sao đến cuối cùng cũng bị bắt được.
“Thứ hai,sau này không thể động một chút là rơi nước mắt.” Dáng vẻ lúc nào cũng ngấn nước đáng thương,cô muốn dụ tên nào nữa?
Nước mắt không phải cô có thể không chế,ai bảo hắn luôn ức hiếp cô,nhưng sợquyền uy của hắn Liễu Uyển Nhi cũng chỉ có thể gật đầu.
Tô Lực Hằngrất hài lòng cô nghe lời,lại nói: “Thứ ba,sau này không thể ở chung vớitên đàn ông khác cùng một chỗ,càng không thể cho người đàn ông khác đụng em,tay cũng không được!”
Điểm này thật khó,thầy dạy học,thầy thể dục cũng là nam,với lại thầy sửa đúng động tác của cô cũng phải đụngvào,không thể vì vậy mà bỏ học.
“Cháu,cháu làm không được.” Câu trả lời rụt rè nhỏ như muỗi kêu.
“Cái gì?Em nói lại xem!” Đỉnh đầu vang lên tiếng rống giận như sấm,nước mắt Liễu Uyển Nhi thoáng cái dồn đến khóe mắt.
Tô Lực Hằng phát hỏa: “Muốn lấy nước mắt để tranh thủ đồng tình phải không?Thu hồi cho ta!”
Tiếng nức nở vừa tới khóe miệng bị cứng rắng nuốt trở lại bụng,nước mắt lưu chuyển trong hốc mắt,mắt thấy sắp rơi xuống.
“Hít sâu,dùng sức hít sâu,đem nước mắt rút về cho ta!” Tô Lực Hằng ra lệnh .
Nhận lấy chỉ thị của hắn,Liễu Uyển Nhi liều mạng hít sâu,cuối cùng đem nước mắt một lần nữa nhét vào trong đôi mắt.
Tô Lực Hằng hài lòng gật gật đầu: “Thấy em ngoan ngoan như vậy,điều thứ ba anh sẽ sửa đổi một chút,sau này không thể thân mật cùng đàn ông khác,em đã là người của anh,sau này chỉ có mình anh… biết không.”
Liễu UyểnNhi gật đầu,cô dĩ nhiên sẽ không để cho người đàn ông khác đụng mình,côkhông quên lời mẫu thân đã dạy mình, nhưng . . . . . .
“Nhưng chú là chú,chúng ta như vậy không được .” Dù có sợ hãi cô cũng phải nói.
Đồ ngốc này,nếu như em là cháu ruột của hắn,hắn làm sao có thể đụng cô,bất quá bây giờ hắn chưa muốn nói cho cô biết.
“Anh nói có thể là có thể,nếu đã biết anh là chú của em thì em phải nghe lời anh.”
Hắn không khỏi quá bá đạo đi,cưỡng từ đoạt lý,nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của hắn cô căn bản không có dũng khí phản kháng.
“Tốt lắm,hiện tại lặp lại ba quy định của anh.” Tô Lực Hằng ra lệnh.
“Thứ nhất,không thể trốn;thứ hai, không thể khóc;thứ ba,không thể thân mậtcùng đàn ông khác.” Liễu Uyển Nhi từng chút từng chút nói lại quy địnhcủa hắn.
“Rất tốt,phải nhớ kỹ cho anh.” Tô Lực Hằng tương đối hàilòng,sau khi tuyên bố hoàn quy định quản lý,nên bắt đầu làm việcchính,khóe miệng của hắn lộ ra tia tà ác”Kế tiếp,để anh ăn em.”
Đang muốn nhào tới,người trong ngực bỗng nhiên từ nhảy lên,muốn chạy trốn.
Tô Lực Hằng đưa tay liền kéo được cô.
Liễu Uyển Nhi sợ hãi vô cùng,cô biết chú hận cô muốn mạng của cô,ôm đầu củamình lên tiếng cầu khẩn: “Chú buông tha cháu đi,chú nói gì cháu cũngnghe theo,thịt của cháu ăn không ngon đâu,chú đừng có ăn cháu.”
Tô Lực Hằng im lặng ngẩn đầu hỏi ông trời,khó trách thành tích của cô kém như thế,một chút năng lực hiểu biết cũng không có.
Cái gì cũng không nói,ôm lấy cô trực tiếp đè lên trên giường.
Ừ nha nha,cảm giác như bị thiêu đốt,Liễu Uyển Nhi mơ hồ có chút hiểu,lần này ăn không phải là ăn kia. . . . . .
Nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng Liễu Uyển Nhi,gian phòng trống trơn chứng thựcsuy đoán trong lòng Tử Quyên, chuyện đáng sợ rốt cục đã xảy ra,cô nênlàm sao bây giờ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.