Nhan Thanh Vân trầm mặc nhìn bên cạnh vẫn rất trẻ trung, có khí chất trầm ổn ôn hòa, hắn lại có hình dáng thanh lệ, lại làm cho Chung Hề Dương tâm gặp quỷ( nghĩ chuyện xấu xa ^3^),cuống quít quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn đang khắc chế không ngừng kinh hoàng.
“Trước kia có người……”
“Ngừng ngừng, đại thúc, ta không có hứng thú nghe lời ngươi thanh xuân nhớ lại.” Chung Hề Dương phát giác được chính mình thất thần, lòng rối loạn, lại càng không muốn nghe Nhan Thanh Vân nói chuyện.
Nhan Thanh Vân đột nhiên bị cắt đứt, mục quang có chút mờ mịt, quay đầu, quyệt miệng tràn ngập ai oán chăm chú nhìn Chung Hề Dương.
Vốn có điểm tâm vượn ý mã Chung Hề Dương giả bộ hung thần ác sát che lấp tâm tư thật của mình:”Trừng cái gì trừng, tin hay không lão tử đem ngươi tiền *** hậu sát.”
Chuyện đó mới nói ra, người lái xe hai tay run run tiếng lên phía trước. Chung Hề Dương sau khi nhìn thấy ánh mắt cẩn cẩn thận thận trong gương chiếu hậu,”Nhìn cái gì vậy, ngươi nghĩ tham dự tiến đến chơi 3p?!” Vừa dứt lời, xe hơi đột nhiên tăng tốc, Chung Hề Dương bởi vì quán tính ngã về phía trước, lại nhìn lái xe, sắc mặt trắng bệch.
Cứ như vậy một đường bão táp về đến nhà, tiền xe lấy ít đi rất nhiều, đây là thu hoạch thêm vào của Chung Hề Dương.
Chung Hề Dương đem Nhan Thanh Vân không biết là say hay là ngốc kéo xuống xe, hắn còn giận dỗi, vẫn đang kháng nghị Chung Hề Dương vừa mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-biet-bao-chu-oi-dung-chay/2699998/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.