Nhan Mộc không chút khách khí hướng Nhan Tích đá một phát:”Đi vào!” Nhan Tích rất phối hợp ôi một tiếng ngã đi vào, xem như cho Nhan Mộc đủ mặt mũi.
“Ngươi bảo thuyền nương đi, ngươi biết chèo thuyền sao?” Nhan Mộc không khỏi lo lắng.
“Đương nhiên biết!” Nhan Tích vỗ vỗ ngực, tràn đầy tự tin,”Ngươi cũng không nên quên quê là vùng sông nước, từ nhỏ ta về đều mang theo một đám người đi chèo thuyền, cũng đã xảy ra không ít chuyện lý thú.”
Nhan Mộc mắt sáng rực lên, hiếu kỳ hỏi:”Chuyện gì?”
Nhan Tích giảo hoạt nhìn hắn một cái:”Muốn biết? Hôn nhẹ một cái sẽ nói cho ngươi biết.”
Nhan Mộc trừng mắt liếc hắn một cái, còn lâu mới chủ động hôn hắn để hắn thực hiện được thú tính, một mình tựa ở bên cạnh mui thuyền nhìn sóng nước tràn ngập maù sắc phía bên ngoài.
Nhan Tích trầm thấp lẩm bẩm một câu, thực không được tự nhiên. Sau đó mặt dày mày dạn đi đến cọ vào Nhan Mộc, Nhan Mộc làm bộ đẩy hắn vài cái thì thôi.
“Đến, nếm thử chút quà vặt.” Nhan Tích bỏ ra mấy thứ điểm tâm nhỏ.
“Tại sao có thể có những này?” Nhan Mộc cảm thấy thần kỳ, hắn còn tưởng rằng chính là ngồi thuyền.
“Cái thuyền này thực ra ta đã dự định sẵn rồi, hay là nói chưa đi lần nào, chúng ta là khách hàng đầu tiên, không sai a, cho nên ngay từ đầu liên lạc thì đã bảo chuẩn bị đồ ăn tốt một chút, vốn là nghĩ muốn một người cô đơn.” Nhan Tích vừa nói vừa thở dài, dùng một loại ánh mắt đáng thương nhìn qua Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thuc-biet-bao-chu-oi-dung-chay/144129/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.