Rất nhanh thôi, ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ của một năm trước sẽ xuất hiện. Khi ‘Cảnh Thiên’ phát hiện đứa trẻ sơ sinh trong suối nước, ôm lấy nó, Từ Trường Khanh liền biến mất, tại một thời không khác xảy ra chuyện đau nhức kia.
Thế nhưng, hiện tại, tất cả đều chưa phát sinh.
Chỉ cần hắn có thể ngăn cản đúng lúc.
Phương pháp duy nhất chính là ôm hài tử này đi. Phải, chỉ cần sớm đưa nó đi, ‘Cảnh Thiên’ sẽ không tìm được đứa trẻ sơ sinh, ‘Từ Trường Khanh’ cũng sẽ không tiêu thất. ‘Cảnh Thiên’ có thể thủ hộ bên người ‘Từ Trường Khanh’, tránh cho bi kịch phát sinh.
Nghĩ tới đây, Cảnh Thiên một bước đi tới, không chút do dự lao vào dòng suối bế đứa trẻ lên. Đứa trẻ trong dòng suối làn da mịn màng, cái mũi nhỏ xinh, lông mày khẽ chau, cái miệng méo mó liều mạng oa oa khóc. Trong sơn cốc u ám, Cảnh Thiên nhìn thấy rõ ràng trên ngực hài tử có một vết sẹo. Không, không phải vết sẹo – mà là phong ấn! Phong ấn hồng nhạt giống như hoa sen, nở rộ trước ngực đứa trẻ.
“Liên hoa phong ấn, quả nhiên là phong ấn của Thánh Cô! Trường Khanh à Trường Khanh, ngay từ bé huynh đã nhu thuận đáng yêu như vậy, đáng đời huynh để cho ta nhặt được.”
Cảnh Thiên không kìm được vui sướng, cẩn thận nâng đứa trẻ lên, kiên trì dỗ dành. Tốt, tất cả đều rất thuận lợi, ‘Cảnh Thiên’ cùng ‘Từ Trường Khanh’ cũng chưa xuất hiện. Chỉ cần hài tử không khóc, ‘Cảnh Thiên’ sẽ không phát hiện ra dị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127679/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.