Cảnh Thiên đứng lặng trong gió, rơi vào niệm tưởng đến thất thần, cho nên đế khi Thường Tắc cáo từ, viện môn Tĩnh Tâm Tiểu Trúc một lần nữa bị đẩy ra, hắn cũng không phát hiện.
“Cảnh tiên sinh, chưởng môn ở đây.”
“Đậu Phụ Trắng —” Tiếng hô hoán mừng rỡ của Cảnh Thiên bỗng nhiên dừng lại, nửa câu sau vô luận thế nào cũng không thể phát ra.
Ngay trước cửa, Thường Dận mặc lễ phục long trọng, hai mắt sáng quắc, thái độ đoan chính khiêm cung hữu lễ: “Cảnh huynh đệ, đã lâu không gặp, Thục Sơn chưởng môn Thường Dận hữu lễ!”
“Từ Trường Khanh? Từ Trường Khanh đâu?” Trong lòng Cảnh Thiên bỗng nhiên dâng lên cảm giác kỳ quái, một phần kinh hỉ lại một phần sợ hãi, “Y không làm chưởng môn nữa, có đúng không? Thì ra y không còn làm chưởng môn, y ở nơi nào?”
Thường Dận sắc mặt bình tĩnh lắng nghe Cảnh Thiên, tâm bất giác một trận đau thương. Hắn lui về phía sau một bước, ánh mắt khó khăn vọng định nam tử đang kích động: “Đại chưởng môn đời thứ hai mươi ba của Thục Sơn Từ Trường Khanh, ba ngày trước đã quy tiên…”
Gió, chợt ngừng thổi.
Đầu óc Cảnh Thiên hoàn toàn trống rỗng, đứng bất động tại chỗ, cả người không tự chủ được mà run lên: “Ngươi đang nói cái gì? Cái gì gọi là quy tiên? Ý của ngươi là – Từ Trường Khanh đã chết?”
Thường Dận chỉ thở dài một tiếng, ngữ khí trầm thống mà xa xôi, phảng phất rơi vào hư vô muôn trượng: “Ngươi đã tới chậm rồi, chưởng môn sư huynh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127676/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.