(Chết thì dễ mà sống thì khó)
Ngoài thạch động truyền đến một tiếng động cực nhẹ, Mị Cơ nhẹ nhàng xuất hiện. “Trong lòng ngươi có ẩn tình, chứa đựng sở cầu chấp nhất, nếu như không phá bỏ mê sắc này, chắc chắn sẽ rơi vào ràng buộc vĩnh viễn, từ nay về sau muốn thoát cũng không nổi.” Ả ân cần cảnh báo.
“Thế nào mới có thể phá bỏ mê sắc?”
“Chỉ cần trong lòng ngươi không có một thứ!”
Ả chậm rãi tiến đến, đứng bên người Trầm Trạch, ngẩng đầu nhìn vị thần cao cao tại thượng: Tượng đá nữ thần cao hơn mười trượng, toàn bộ đều do cự thạch xây thành, khuôn mặt đoan trang mỹ lệ mang theo tiếu ý buồn thương, rồi lại xa không với tới. Mị Cơ ngẩng nhìn hồi lâu, không tự chủ được từ đáy lòng dâng lên một cảm giác sợ hãi kính nể.
Đúng vậy, đối với vị thần trước mặt, bất cứ thứ gì trong trời đất đều chỉ là hèn mọn, nhỏ bé.
“Nữ Oa! Nữ Oa! Trong lòng ngươi rốt cuộc có mê sắc gì? Tâm ngươi có chỗ cho Phục Hy không?”
Nữ Oa không đáp, trên bức họa do Trầm Trạch tự tay vẽ ra, nàng xinh đẹp vô song, phong tư thần diệu, bi hỉ ôn nhu đều hợp lòng người. Nhưng mà, tượng đá Nữ Oa lại hơi nhíu mày, tựa hồ luôn suy tư về ý nghĩa sinh mệnh trong thiên địa.
“Nữ Oa Bổ Thiên trận pháp đang tiến hành, ngươi thật sự để mặc cho họ làm? Nếu như họ thành công, Lưu Ly Châu chắc chắn khôi phục lại năng lượng đã mất, lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127666/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.