Trong phòng khách, điểm tâm bày đầy bàn.
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh của cô đâu.” Cảnh Thiên bưng đĩa màn thầu đến, đẩy cửa đi vào.
“Gia gia sinh trọng bệnh qua đời… Nhị gia bọn họ hợp sức đánh đuổi ta đi… Ta nghe Mậu Mậu nói ngươi đang ở Lạc Dương, liền mang theo Hoa Doanh đến tìm ngươi. Cho… cho ta thêm một cái bánh bao nữa… Khụ khụ.” Đường Tuyết Kiến mở to đôi mắt, quai hàm phình ra, hai tay liên tục nhét màn thầu vào miệng.
Cảnh Thiên nhìn Đường môn tiểu thư cao sang ngày nào, lúc này quần áo tả tơi, đầu tóc rối bù, trên hài còn rách một lỗ thủng lớn, cho thấy đường đến đây đã chịu không ít cực khổ. Hắn thở dài, “Cô cũng mệt rồi, nghỉ một chút đi, ta sẽ trở lại.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Tìm Thường Dận, cứu Đậu Phụ Trắng.”
Tuyết Kiến ngây người, nửa chiếc màn thầu nghẹn lại trong cổ họng, nghi hoặc nói: “Từ đạo trưởng làm sao vậy?”
“Chết… rồi!”
“Vậy người đêm qua ta thấy, người ngươi hô gọi nửa ngày là ai?”
“Quỷ!”
“A —” Đường Tuyết Kiến hét thẻm một tiếng.
Nỗi kinh hoàng của Đường tiểu thư hóa thành sức ăn, một hơi ăn hết sáu cái màn thầu, ba cái bánh nướng, hai chén canh cùng một đĩa dưa muối, ăn no nê xong rồi mới nhìn Từ Trường Khanh bán sống bán chết. Gọi bán sống bán chết kỳ thực cũng không quá đáng, Từ Trường Khanh hiện tại không thể dùng định nghĩa truyền thống mà khẳng định là sống hay đang chết được.
Một đoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127654/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.