Dưới ánh trăng.
“Hừ, nửa đêm lén lút, nhất định không phải hạng tốt lành, ngươi gạt được Đậu Phụ Trắng chứ không gạt được ta. Không chịu nói có đúng không? Không chịu nói ta tự mình tra ra chân tướng.” Cảnh Thiên một đường truy tung vào sâu trong rừng rậm, nương theo ánh trăng tỉ mỉ đánh giá tất cả. Dưới chân hắn là núi non trùng điệp, trước mặt hắn là vạn vật mờ ảo. Cảnh Thiên song chưởng vi triển, mũi chân hướng lên, một tích tắc đã đi được mấy trượng, một đường bám theo Tiêu Ánh Hàn.
Nhưng mà, đến một bên sườn núi, bóng người xám xịt đột nhiên biến mất. Cảnh Thiên cũng không kinh hoảng, hắn ngồi xổm xuống, đẩy mấy cây cỏ ra, tỉ mỉ quan sát dấu chân trên bùn đất, xác định được hướng đi của người nọ, hắn một đường chuyển thân, quả quyết đi về bên phải vách núi.
Trước vách núi xuất hiện một thạch bích sừng sững, Tiêu Ánh Hàn đứng vững lại, cảnh giác quan sát bốn xung quanh, tựa hồ muốn đợi người nào đến.
Cảnh Thiên biết Tiêu Ánh Hàn công lực thâm hậu nên không dám đến quá gần, tránh cho đả thảo kinh xà. Hắn lẳng lặng nằm ở lùm cây, cùng với Tiêu Ánh Hàn đợi người thần bí kia xuất hiện.
Gió đêm thanh lãnh thổi qua mặt Cảnh Thiên, bên người cánh hoa nhẹ nhàng lay, đảo qua chóp mũi đôi mày khiến hắn ngứa không chịu được, muốn đánh một cái hắt xì. “Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định phải tìm ra nội tình bên trong. Đậu Phụ Trắng nếu không tận mắt chứng kiến đại sư huynh cấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127642/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.