Thường Dận vô cùng lo lắng cho an nguy của Từ Trường Khanh cùng Cảnh Thiên.
Hạ quân nửa đêm bất ngờ xuất kích, chẳng những không thể một trận toàn thắng, trái lại tổn thất hơn một vạn quân, mấy tòa lương khố ở hậu phương đều bị đốt sạch, tuyệt đối không dám tùy tiện xuất binh lần nữa. Nhưng Đường quân thắng lợi chiến dịch này, tình hình cũng không khá hơn, hao binh tổn tướng vô số, quân doanh chật ních thương binh.
Thường Dận mấy lần hỏi qua huynh đệ Phong Hành Đường, đều nhận được một câu trả lời, “Đường chủ vốn dĩ cùng chúng ta đột phá vòng vây, sau đó lại vô duyên vô cớ vòng trở lại cứu người, chúng ta liền mất đi liên lạc.”
Lý Thế Dân cho người lục soát khắp chiến trường cũng không phát hiện thi thể Từ Trường Khanh hay Cảnh Thiên. Hai người võ công cực cao, nếu như không thấy thi thể, khả năng đã đột phá vòng vây thoát ra rồi, chỉ là chưa kịp trở về mà thôi.
Trình Giảo Kim khập khiễng một chân, chống gậy đi khắp nơi tìm kiếm, Từ Trường Khanh là vì cứu hắn mới bỏ ngựa tự chiến, hãm sâu vào lòng địch. Trình Giảo Kim cứ nghĩ đến đây, tâm trạng lại buồn nản muốn giậm chân mấy phát. Nhưng Thường Dận lại an ủi hắn, nói đại sư huynh võ công pháp thuật đều là nhất lưu, ngươi không cần quá tự trách. Tuy nói thế, nhưng hai ngày trôi qua, Thường Dận lãnh tĩnh cũng bắt đầu có lửa đốt trong lòng.
Cho đến khi Lương Thụ Nguyên thẩm vấn hết tù binh Hạ quân, thu được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127634/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.