Từ Trường Khanh, Thường Dận hai người nói qua một chút chuyện tình thu phục cương thi ở Cửu Tuyền Thôn, bởi vì hắn không có tận mắt chứng kiến nên nhất thời vô pháp đánh giá mức độ nghiêm trọng của chuyện này. Sau cùng Thường Dận nói, “Không bằng đợi Thường Hoài, Thủ Chính bọn họ đến đây, nếu tạm thời không có chuyện gì thì có thể cùng nhau đến Cửu Tuyền Thôn một chuyến, điều tra cho rõ ràng chuyện này. Cho dù nhất thời không thể đối phó với tà vật hung ác đó, thì ngày sau cũng có thể báo cáo lại rõ ràng với các vị sư tôn, thỉnh giáo phương pháp diệt trừ tà ma.”
“Cũng tốt! Phải rồi, nếu như tính toán lộ trình, Tiêu sư huynh cũng nên đến Lạc Dương rồi mới phải, thế nào đến giờ vẫn không có tin tức?”
“Đại sư huynh, huynh yên tâm. Tiêu sư huynh võ công bất phàm, pháp thuật xuất chúng, sẽ không gặp chuyện gì đâu. Gia sản của huynh ấy trải khắp ngũ hồ tứ hải, chắc là có việc cần xử lý, cho nên chậm trễ hành trình. Dù sao chúng ta cũng phải ở lại Lạc Dương thêm một thời gian nữa, trước mắt không cần quá gấp.”
Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, Thường Dận đứng dậy cáo từ. Lúc hắn rời đi, Cảnh Thiên vẫn ngồi ở án kỷ thưởng thức Động Thanh Kính của Từ Trường Khanh, không hề có chút ý nguyện cáo từ nào.
Trong quân, muỗi đêm vo ve, mõ gõ trận trận.
Trong trướng, ánh nến nhàn nhạt phát ra những tiếng nổ khô khan đơn điệu. Từ Trường Khanh khoanh chân ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127629/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.