Chẳng biết qua bao lâu, người trong lòng đã đình chỉ run rẩy, hô hấp dần trở lại bình thường. Cảnh Thiên nhặt lên xiêm y rải rác bừa bãi trên mặt đất, từng kiện từng kiện cẩn thận mặc lại cho Từ Trường Khanh, sau đó lại tiếp tục ôm nhẹ đối phương vào ngực.
Thân thể Từ Trường Khanh nguyên bản nóng rực như dung nham, hiện tại đã lạnh dần. Y ngẩng đầu lên, nhíu chặt mi phong, trên gương mặt đầm đìa mồ hôi lạnh, đôi môi miễn cưỡng nặn ra một tia cười, “Ta không sao, huynh… đi xem Tần Vương.”
“Tần Vương? Hắn làm sao?”
“Đối phương trong lúc đánh lén ta, ngôn từ tựa hồ… ta sợ Tần Vương cũng trúng dược rồi…”
Cảnh Thiên do dự một lúc, Từ Trường Khanh lúc này xương cốt đều mềm nhũn, tựa như gió thổi là bay, hắn sao có thể ly khai y chạy đi bảo vệ Lý Thế Dân kia được. Thái dương Từ Trường Khanh dán vào lồng ngực hắn, mái tóc đen mềm mại chạm vào cằm, tất cả những thứ này đều khiến Cảnh Thiên sinh ra một loại ảo ảnh trầm luân, say dài không tỉnh.
Hắn luyến tiếc buông tay mộng tưởng khao khát đã lâu này.
Nhưng mà, Từ Trường Khanh dùng đôi mắt thanh thấu như ngọc lưu ly nhìn hắn. Đúng vậy, y không trách móc nặng nề, y chỉ cần dùng nhãn thần tha thiết này là có thể khiến hắn không cách nào cự tuyệt. Trong sát na ấy, Cảnh Thiên chỉ có thể chán nản nhận mệnh, “Được rồi được rồi, ta nghe lời huynh, huynh yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Hắn ra ngoài cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127619/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.