Cảnh Thiên bất động thanh sắc đánh giá một màn trước mắt, trong miệng lại không nhanh không chậm hỏi một câu, “Lo lắng cái gì?” Hắn tàn khốc nhắc nhở đối phương, “Du Châu Cảnh lão bản ta là một người làm ăn, chưa bao giờ để hụt tiền buôn bán. Kể cả đánh bạc cũng chưa từng chấp nhận thua không. Nếu ngươi không có gì báo đáp, ta xuất thủ làm cái gì?”
Chẳng biết qua bao lâu.
Từ Trường Khanh chậm rãi đi đến, không nói một câu nắm lấy cánh tay Cảnh Thiên. Động tác của y dị thường thong thả, phảng phất mang theo một tia khổ sở khó nói lên lời.
“Từ Trường Khanh, ngươi quên trên thuyền hoa Ma giới cần làm như thế nào sao?” Chứng kiến đối phương thân thể cứng đờ như mong đợi, đáy lòng Cảnh Thiên dâng lên một tia khoái ý mơ hồ.
Gió đêm thanh lãnh.
Nhưng, so với gió đêm có thứ còn lạnh lẽo hơn.
Chính là cái ôm này.
Mà, so với cái ôm này có thứ lại càng rét mướt.
Chính là đôi môi Từ Trường Khanh.
Cảnh Thiên thân hình cao lớn, đôi tay tựa như sắt thép hung hăng chế trụ đối phương vào lòng, vì vậy, khí tức như có như không của Từ Trường Khanh nhẹ nhàng lọt vào mũi hắn. Hắn tham lam rút cạn hơi thở của y, đối phương chỉ có thể tê tái phối hợp cùng động tác thô bạo kịch liệt của hắn.
Hai ngón tay hắn giữ lấy cằm Từ Trường Khanh, không cho y tránh né, Cảnh Thiên gần như điên cuồng mà cắn, mà mút, mà độc chiếm đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127604/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.