Lương a đễ tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã nấu xong cơm nước, bày biện sẵn ở trên bàn.
Tuy chỉ là bữa cơm của nông gia, nhưng Cửu Tuyền Thôn ở ven sông, Lương gia huynh đệ lại thiện săn bắn, vì vậy bàn ăn cũng có thịt rau dưa trái đầy đủ. Lương a đễ cùng tẩu tử tay nghề không tồi, vừa ăn một miếng, Cảnh Thiên đã cảm thấy mát vào tận ruột. Hắn chỉ tiếc nuối, bao nhiêu thế gian mỹ vị như vậy Từ Trường Khanh cư nhiên không hề động đũa, đại tiếc hận a ~
“Ha ha, Cảnh đại ca, tiểu oa nhi này là ở đâu ra vậy? Mới vừa rồi không thấy rõ, ta còn tưởng Từ đạo trưởng là nương tử của huynh.” Lương Tiểu Nguyên vẻ mặt chất phác khỏe mạnh, một bên sột soạt bát cơm một bên nói, “Vừa rồi huynh ôm hài tử trong tay, lại cuống cuồng lo cho an nguy của Từ đạo trưởng, ha ha, chúng ta còn tưởng hai người là phu thê tình thâm…”
“A, cái này, hiểu lầm hiểu lầm…” Cảnh Thiên rất sợ Từ Trường Khanh trở mặt, liền vội vàng giải thích, “Hài tử này là đứa con mồ côi của bằng hữu chúng ta, chúng ta bất đắc dĩ mới phải đem theo, dự định đưa lên Thục Sơn dưỡng dục.”
Đối với mấy lời đối thoại qua lại của bọn họ, Từ Trường Khanh không mấy để ý. Y chậm rãi gắp rau xanh vào bát, thoải mái thanh thản không lộ ra nửa điểm tức giận.
“Từ đạo trưởng quả là tu luyện đến bất nhiễm tục trần, đứng ngoài thế sự.” Lương Thụ Nguyên cảm khái, “Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127591/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.