Nắng ban mai buông xuống.
Đang lúc Cảnh Thiên mệt mỏi mơ màng chìm vào mộng đẹp, tiếng khóc “oa oa” thảm thiết vang lên bên tai khiến hắn giật mình.
“Ầm ĩ muốn chết! Đừng nháo!” Cảnh Thiên mơ mơ hồ hồ, “Cảnh đại gia của ngươi mệt chết đi… Đừng ồn ào… Còn ồn ào, ta nhét ngươi vào ổ chăn.” Tiếng trẻ khóc xa dần, cuối cùng không thể nghe thấy nữa.
Cảnh Thiên trở mình, kéo chăn qua mặt, lần thứ hai lâm vào trầm miên.
“Đứng lên! Ngươi đứng lên cho ta!”
“Quỷ lười! Rời giường!”
Không biết vào lúc nào, chăn bỗng nhiên bị vạch ra, một cổ khí lạnh ập vào người khiến Cảnh Thiên phát run, hắn giật mình chuyển tỉnh: “Ngươi, các ngươi… Hai tiểu yêu quái, dám tới phá mộng đẹp của lão tử!”
Phỉ Phỉ nhảy nhót, nhéo một phát vào lỗ tai Cảnh Thiên, “Đi ra ngoài! Đi tìm Từ Trường Khanh!”
“Bỏ móng vuốt của ngươi xuống! Từ Trường Khanh vốn dĩ ngủ ở đây…”
“Thối lắm! Đại tiểu mỹ nhân của ta đều không thấy!”
“Cái gì?” Cảnh Thiên triệt để tỉnh táo lại, từ lúc nào cái chăn này đã cẩn thận đắp lên người mình? Hương trầm thơm như vậy, là sau nửa đêm? Không cần Phỉ Phỉ lần thứ hai nhắc nhở, hắn cuống quýt đứng dậy tùy tiện xỏ giày, “Ngươi sao không nói sớm! Người đâu? Người đâu?”
“Sáng sớm nay, ta thấy mỹ nhân…”
“Ngươi còn dám nói một câu mỹ nhân, tin hay không ta bẻ mấy cái chân của ngươi xuống cho Đậu Phụ Trắng ngâm rượu thuốc, còn ngươi, bổ đầu ngươi ra làm củi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127586/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.