Lúc Cảnh Thiên theo tiểu Mộc trở về, lòng hối hận vạn lần, “Ta chỉ biết nếu xảy ra chuyện, khối Đậu Phụ Trắng huynh một khi ly khai ta nhất định sẽ gặp chuyện không may!” Trở lại xe ngựa, Cảnh Thiên ngây dại. Một nữ tử mặt xám như tro nguội nằm ngã bên gốc đại thụ, hơi thở đã tắt từ lâu, dưới thân đọng lại vô số máu đen, mà Từ Trường Khanh không còn thấy đâu nữa.
“Đây là tẩu tử của Tố Nương!” Cảnh Thiên có thể khẳng định, tuy rằng hắn chưa từng thấy qua Tố Nương bọn họ, nhưng nghe Tiểu Mộc miêu tả, cũng dễ dàng đoán ra được.
Thế nhưng, ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Nữ tử này vì sao lại chết? Trước ngực nàng hình như có một nhát đao, chẳng lẽ máu chảy nhiều quá mà chết?
Còn, Từ Trường Khanh ở đâu?
Từ Trường Khanh đang ở nơi nào?
Y vì sao không để lại một tiếng đã rời đi, hay là có kẻ bắt y đi?
Phương Đông tia sáng yếu ớt dần nhô lên, Tiểu Mộc sớm đã biến mất, Cảnh Thiên lòng nóng như lửa đốt chạy xung quanh xe ngựa, lại thủy chung không biết phải làm gì.
Bỗng nhiên, trước mắt hắn rực sáng.
Vết máu!
Một vết máu dài từng giọt từng giọt kéo lê trên đường nhỏ, theo sơn đạo gồ ghề mà biến mất tại viễn phương.
“Lẽ nào Đậu Phụ Trắng bị thương rồi?” Cảnh Thiên ngực căng như dây đàn, không sao áp chế tâm tư đang nóng như lửa đốt, hắn xuất chưởng như gió tạo ra một hố sâu, vội vã vùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127582/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.