Ánh dương quang chói mắt phô ra, Từ Trường Khanh hơi chớp mắt, đánh giá toàn bộ khung cảnh xung quanh: giường gỗ lớn, màn che màu xám, bàn ghế bày biện lộn xộn, trên tường còn treo một chiếc xe trượt tuyết.
Tất cả những thứ này, khẳng định là căn phòng nhỏ của một nông gia. Nhưng chủ nhân gian nhà đâu rồi?
Lòng Từ Trường Khanh có chút hồ nghi, lảo đảo đứng dậy, đến khi y khó khăn đè xuống cơn choáng váng mà đi được đến cửa phòng, một âm thanh nữ tử chói tai phá tan ban mai tĩnh lặng.
“Từ đại ca, huynh tỉnh rồi!” Một thiếu nữ cầm đóa hoa trong sân vội vàng chạy tới, nhìn Từ Trường Khanh không giấu được vẻ kinh hỉ.
“Đây là đâu? Cô nương là…”
“Đây là thôn Trường Thọ, huynh không nhận ra muội? Muội họ Phương, tên Biển Thước, ca ca muội tên là Phương Ưng, nhà muội là một hộ săn bắn trong thôn. Buổi tối hôm trước, Cảnh đại ca ôm huynh đến nhà muội tìm nơi ngủ trọ, nói huynh sinh bệnh rồi, cần nghỉ ngơi.” Gương mặt Biển Thước tròn tròn đáng yêu như búp bê, miệng ríu ran nói, “Huynh mãi vẫn chưa tỉnh, Cảnh đại ca nói huynh rơi xuống nước bị cảm mạo, lại trúng mê dược nữa cho nên mới mê man lâu như thế. Huynh ấy lo cho huynh lắm, mấy ngày rồi đều không ngủ thức trông huynh, tự tay cho huynh uống thuốc. Ca ca muội nói, Cảnh đại ca chăm sóc người khác cũng tốt quá đi, chỉ sợ đối với vợ mình cũng không cẩn thận như thế…” Tiểu cô nương hỷ hả nói liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127578/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.