Kiến Ngôn Kiếm của Từ Trường Khanh chỉ thẳng vào Ma Tôn Trùng Lâu.
“Thục Sơn Từ Trường Khanh xin chỉ giáo!” Lời vừa nói xong, trường kiếm trong tay phát ra một cổ kình khí, như kim quang sạ khởi, toát ra khí độ mênh mông.
Trong mắt Trùng Lâu liền lộ ra một tia tán thưởng: “Không tồi! Tuy ngươi không phải địch thủ của ta, nhưng bản tôn kính ngươi khí phách, nguyện cùng ngươi đánh một trận này!”
“Trường Khanh vinh hạnh!”
Gió đêm ngừng gào thét, bởi vì Ma Tôn đã xuất thủ rồi!
Trùng Lâu hắc bào vung lên, thiên địa vạn vật bị chưởng phong của hắn làm cho xơ xác tiêu điều, Ưu Đàm huyết sắc nháy mắt héo tàn. Phảng phất trong thiên địa toàn bộ không khí đều bị kéo vào trong bàn tay của Ma Tôn Trùng Lâu, một chưởng tung ra, hướng thẳng Từ Trường Khanh mà đến.
Chỉ chớp mắt, thân thể Từ Trường Khanh chuyển hướng lùi về phía sau, bạch y phiêu dật trong gió. Y giống như người cá, bay lượn thoát khỏi luồng sát khí, mũi kiếm trong tay thủy chung hướng tới nơi yếu hại của Trùng Lâu. Bị chưởng phong của Trùng Lâu bao phủ, Từ Trường Khanh cũng dồn lực đạo mạnh nhất lên Kiến Ngôn Kiếm, mỗi một kiếm chém ra đều mang theo âm thanh xé trời.
Cảnh Thiên lòng nóng như lửa đốt, tuy rằng sinh tử tồn vong không phải là hắn, nhưng hắn so với hai người trong cuộc còn khẩn trương hơn.
Không, chính xác mà nói, hắn là vì Từ Trường Khanh mà khẩn trương.
Từ Trường Khanh kịch liệt chiến đấu, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127570/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.