Trùng Lâu rùng mình, nhìn chòng chọc vào Cảnh Thiên, mâu trung lóe ra vài phần kinh nghi: “Là đồ của ngươi?”
“Không của ta chẳng lẽ của ngươi?” Cảnh Thiên tức giận giằng lấy cây ngọc trâm, lớn tiếng nói: “Tên quái vật, không phải đồ của ngươi thì đừng mong chiếm hữu.”
“Chờ một chút…” Trùng Lâu do dự một lát, mặt không giấu nổi vẻ sốt ruột: “Ngươi, hiện tại đều rất khỏe?”
“Khỏe! Khỏe!” Cảnh Thiên vừa bước đi vừa chỉnh lại y phục, “Nếu như ngươi không phải cả ngày đuổi theo ta kêu cái gì Phi Bồng tướng quân mời luận võ, ta sẽ khỏe vô cùng!”
“Thật sự vô ngại?”
“Thật! Ta đối với ai cũng đều “hữu ái”, chỉ đối với ngươi là “vô ái” thôi…” Cảnh Thiên đột nhiên dừng lại: “Nếu như thật sự muốn ta vô ngại, thì đừng đuổi theo ta đòi luận võ nữa, khiến ta sợ ngươi, sau này cũng đừng xuất hiện trước mặt ta…”
Ma Tôn Trùng Lâu trầm mặc một lúc, nhãn thần đột nhiên trở lên sắc bén: “Sau này, ngươi nếu muốn cứu người, cần phải học được bản lĩnh cứu mình trước đã.”
“Không phiền ngươi quan tâm, sau này ta theo Đậu Phụ Trắng học võ!”
“Đậu Phụ Trắng?” Trùng Lâu nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Người này là cao nhân phương nào, có thể là đối thủ của Trùng Lâu ta!”
“Đậu Phụ Trắng chẳng phải là cái gì cao nhân, chỉ là một khối đậu phụ Thục Sơn mà thôi, nghe thì có vẻ ngon, ăn vào mới biết vừa hôi lại vừa cứng, nếu thật sự gặm phải…” Cảnh Thiên dừng một lúc rồi lại tiếp: “…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127561/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.