Trong vòng ba ngày, Cảnh Thiên thăm dò được không ít tin tức.
Chân núi Phi Phượng, giữa nơi non xanh nước biếc lại có một trang viên, tên là “Địch Trần sơn trang”.
Chủ nhân nơi này họ Tiêu, tổ tiên là phú thương từ thời Ngũ Đại, bất quá nhân số giảm dần, đến nay chỉ còn một dòng tộc mà thôi. Tiêu Ánh Hàn mặc dù tiền tài sung túc, thiên tư thông minh, từ nhỏ lại không thích thương nghiệp, sau khi Tiêu lão gia mất, hắn cho xây một trang viện tại chân núi Phi Phượng, từ đó không hỏi thế sự, ngày ngày cùng non nước chim hoa, mỹ nhân cơ thiếp bầu bạn, tiêu diêu tự tại. Đáng tiếc, từ ngày Cảnh Thiên nhập trang đến giờ, hắn vẫn chưa được bái kiến Tiêu Ánh Hàn, lão quản gia Tiêu Phúc nói, Tiêu trang chủ xuất môn thăm bạn chưa về.
Trong sơn trang này mọi thứ đều được chạm trổ công phu, nguy nga lộng lẫy, hoa mỹ dị thường, trên hành lang dài, tùy ý có thể nhìn thấy thị nữ gia đinh y phục chỉnh tề đẹp mắt, đi ra đi vào thật là náo nhiệt. Mà trên Phi Phượng sơn có một dòng suối nước nóng mịt mù quanh năm, không biết Tiêu Ánh Hàn sử dụng biện pháp gì, xảo diệu dẫn vào trong sơn trang. Địch Trần sơn trang có dòng suối nóng chảy vào, quanh năm mây khói, vô cùng dễ chịu. Đặc biệt vào sáng sớm, bên trong trang viện hơi nước quẩn quanh vạn vật, một mảnh trời quang mây tạnh, cảnh sắc như thực như mơ.
Lúc này, bên trong hậu viện ấm áp xanh tốt ấy, có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/2127555/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.