Vẫn là Vô Cực Các, vẫn là chiêu thức hôm qua, Cảnh Thiên cẩn thận học theo Từ Trường Khanh xuất chiêu, thu thế, di chuyển, hít thở… Hắn quả là có tài luyện võ, có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy lĩnh ngộ được đạo tu chân, đồng thời từng chiêu từng thức đều bắt chước giống y như đúc.
Sau giờ ngọ, tiết trời ấm áp, mọi người đều thấy hơi buồn ngủ, Cảnh Thiên cũng vậy, hắn đặt mông ngồi xuống thềm đá sống chết không chịu luyện tập nữa.
Từ Trường Khanh lại không dám buông lỏng chút nào, khuyên nhủ: “Thời gian chúng ta ở Thục Sơn không nhiều, huynh mau đứng lên đi!”.
Cảnh Thiên nói, ta mệt chết rồi, từ sáng đến giờ còn chưa có nghỉ ngơi, dù ta có là thần nhân thượng cổ chuyển thế, thì giờ cũng vẫn là con người, huynh không thể xem ta thần tiên như thần tiên đâu nha. Mà cho dù có là thần tiên thì cũng phải ăn uống nghỉ ngơi. Lại nữa, cứ luyện tập khô khan thế này thật chẳng thú vị chút nào, ta muốn giống như bọn họ kìa. Từ Trường Khanh hỏi, giống như ai? Cảnh Thiên đáp, huynh luyện đôi với ta, huynh xem, mấy tên đậu phụ kia chẳng phải đều là một đấu một hay sao?
Từ Trường Khanh nghe vậy hơi nhíu mày.
Cảnh Thiên nói, còn nữa, ta ghét cái bộ dạng cau mày của huynh. Người hiểu thì nói huynh lo nước lo dân, người không hiểu lại cho rằng ta nợ của huynh năm trăm lạng bạc, nếu như huynh muốn ta thư thái luyện võ, thì trước hết phải sửa lại cái tật xấu này đi. Từ Trường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152973/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.