Lòng Trùng Hiệt bừng bừng nổi sóng :'' Rốt cuộc có phải là người hay không?''.
Đáp lại hắn là vô số tiếng hét liên tiếp đầy phẫn nộ của các đệ tử Thục Sơn :'' Thả đại sư huynh ra, tên ma đầu thạt to gan...''.
Khi hơi thở cuối cùng dần mất đi , trước khi Tạ Trường Khanh rơi vào hôn mê, tựa như có tiếng nói từ đáy lòng sâu kín nhất vọng lên nhắc nhở y, rằng trong hoàn cảnh này, bất luận thế nào cũng không thể đánh mất danh dự và tôn nghiêm
''Không phải!''
Thế là chỉ một giây sau, một tiếng ''rắc'' thật khẽ vang lên , Tạ Trường Khanh chỉ cảm thấy cổ họng tắc nghẹn , bóng tối vô biên theo đó ập đến. Sinh mệnh cứ thế trôi đi đơn giản như vậy, đơn giản đến mức chỉ cần một tích tắc là xong.
Cảnh Tiểu Thiên mơ hồ trong thấy giữa dòng luân hồi, vô số hình ảnh kiếp trước chập chờn trước mắt...
Trăm năm trước Cố Tụ Y đứng trên cây cầu nhỏ, dải lụa trên đầu nhẹ nhàng bay giữa sương khói, toát lên vẻ phong lưu tao nhã không gì sánh được...
Lâm Nghiệp Khanh kiếp trước áo giáp nhung trang, cưỡi ngựa rong ruổi giữa sa trường hiểm ngu sống chết chỉ trong chớp mắt, bên cạnh y là một dáng hình toàn thân đẫm máu cầm cờ chiến theo sát không rời.
Tình duyên ba kiếp, sóng nước thịnh Đường , tất cả mọi thứ chỉ trong chớp mắt, đều như đã được định sẵn.
Ttrungf Hiệt khẽ phất tay áo bào, thân thể Tạ Trường Khanh liền bay lên giữa trời. Trong không trung bắn ra một trận mưa máu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-thien-mong-hoa-luc/152964/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.