Chương trước
Chương sau
Gojo Satoru nói với Kugisaki Nobara rằng Sasuke sẽ không xuất hiện trước mặt bọn cô cũng không sai, ít nhất là qua một tuần sau, ba học sinh năm Nhất vẫn chưa thấy Uchiha Sasuke.

Chỉ có Itadori Yuji xa xa lướt qua ninja tóc đen một lần. Đối phương mặc đồng phục, thuấn thân trên nóc nhà, rất nhanh đã biến mất trong khoảng sân yên lặn.

"Gojo-sensei sẽ không thật sự ném hết mọi nhiệm vụ cho Uchiha-san đâu nhỉ?" Itadori Yuji tò mò hỏi Fushiguro Megumi.

Mấy ngày nay thời gian Gojo Satoru ở với bọn cậu rất nhiều, lớp nên dạy đều thành thành thật thật dạy. Bọn cậu vừa mới học xong một tiết thể thuật, Gojo Satoru cười ngâm nga đi rồi, để lại ba học sinh mệt nhừ người ngồi trên sàn nhà thở dốc.

Itadori Yuji nghe Fushiguro Megumi nói, lúc trước vị chú thuật sư mạnh nhất này thực ra mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất, năm ngoái không ít lớp thực chiến đều ném cho thức thần của mình, bản thân thì chạy tới chạy lui đi công tác. Năm nay lại không biết có sợi dây thần kinh nào chập rồi, lương tâm lộ ra, gần như toàn bộ đều tự mình dạy.

"Hẳn là không phải," Thiếu niên với khuôn mặt thanh tú nghĩ nghĩ, "Uchiha-san hẳn còn có việc khác phải làm."

Dù đến giờ cậu vẫn chưa hỏi ra được việc đó rốt cuộc là việc gì.

Uchiha Sasuke trong lời họ đang ngồi bên cửa sổ phòng học như một người thường từ đầu đến chân, chống cằm nhìn ra ngoài.

'Việc khác' trong miệng Gojo Satoru không tính là quan trọng — ít nhất đối với Sasuke, người của nhà nào thoát khỏi hiềm nghi, lại có người của nhà nào xuất hiện trong phạm vi điều tra của đối phương đều không hề có ý nghĩa gì với y.

Đều là một số nhân vật mà thân phận của y bên phía chú thuật sư cũng không làm được gì, thật ra chỉ cần chờ kẻ không biết có tìm đến cửa hay không kia xuất hiện là được.

Những người khác trong lớp đều đã thay đồng phục ngắn tay, chỉ có y còn mặc áo sơ mi tay dài, trên cổ quấn băng vải, dáng vẻ như còn đang sống trong mùa xuân.

Trên thực tế, dù là tiếng ve ồn ào hay cây cối tốt tươi cành lá ngoài cửa sổ đều đã sớm báo hiệu, mùa hè đã đến.

Mấy môn học Cao trung đối với Sasuke có cái đơn giản, có cái thì không dễ đến vậy.

Đơn giản là những môn khoa học tự nhiên, tuy sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái nhưng phần lớn thuật ngữ đều hoàn toàn tương đồng với cái Sasuke biết, tiến độ chương trình cũng cực kỳ dễ hiểu; khó là những môn phải trả lời câu hỏi chủ quan — mặc dù Yanagi Renji đã nỗ lực bẻ bẻ tam quan của Sasuke rồi, nhưng đôi khi y vẫn sẽ lơ đãng viết ra mấy lập luận kỳ quái.

Tóm lại không phải chuyện gì lớn.

Điện thoại rung lên trong túi. Y liếc thoáng qua, là số lạ.

Không bắt máy.

Vẫn chưa tan học, điện thoại lại gọi nữa.

Ấn tắt.

Đối phương hình như vẫn chưa từ bỏ. Lần này lại gửi một tin nhắn.

—Chỉ có một câu.

[Ta biết ngươi muốn thoát khỏi Gojo Satoru]

Sasuke nhướn mi.

Mấy ngày trước Gojo Satoru còn phàn nàn với y sao lại chẳng có ai tìm đến cửa.

Nếu biết hôm nay có người liên hệ y, phỏng chừng sẽ lại hưng phấn lên.

Từ lúc hai người họ bùng nổ xung đột đến giờ cũng đã hơn một tháng, gần như vẫn chưa có ai trắng trợn táo bạo thử y, người kia đã nhàm chán đến một cảnh giới nhất định, ngày nào cũng hỏi Sasuke hôm nay có xảy ra chuyện gì thú vị không.

Bây giờ có người tìm được số điện thoại của Sasuke — thật ra cũng không khó tìm, Hiệp hội có ghi lại, chỉ là căn bản không có chú thuật sư nào liên hệ y mà thôi, có lẽ Gojo Satoru sẽ lập tức hứng thú bừng bừng chạy đi lật ghi chép.

Nhưng thật ra không biết rốt cuộc là người nào muốn lợi dụng chú linh không chịu quản thúc là y này.

Sau khi tan học, Sasuke mang điện thoại lên sân thượng.

Trên sân thượng không có người — khoảng nghỉ giữa giờ không dài, mọi người gần như đều đang đi đến phòng học khác, chỉ có y đi theo hướng ngược lại dưới ánh mắt thúc giục của Sanada Genichiro, tìm được nơi không ai quấy rầy này.

Y gọi lại cho số kia. Bên kia gần như bắt máy ngay lập tức.

"Ngươi là ai?" Sasuke trực tiếp hỏi.

Giọng nói trong loa đứt quãng, lời nói lên mềm mỏng nhỏ nhẹ, lại cho người ta cảm giác ghê tởm như bị sên bò lên da.

"Thật sự gọi lại này," Giọng nói kia nghe có vẻ rất cao hứng, "Chơi vui quá à!"

Nghe như một thằng ngu.

[Đừng chơi nữa, nói chính sự.] Còn có một giọng nói cũng đứt quãng bên cạnh.

Sasuke rất tốn sức mới nghe hiểu bọn chúng đang nói gì.

"Dù sao lần đầu tiên cũng không nói lên được gì mà," Giọng nói thứ nhất lại vang lên, "Lỡ như bên kia giả mạo thì sao?"

Sasuke trực tiếp cúp máy.

Vậy lần sau lại gọi nữa đi.

——

"A," Chú linh hình người với mái tóc lam dài ngơ ngác nhìn điện thoại bị cúp, đột nhiên phá lên cười khanh khách, "Điện thoại bị cúp rồi ai, Uchiha Sasuke giận rồi hả?"

Tên một mắt đầu núi lửa ngồi cạnh gã xoay cổ, dáng vẻ không thể nề hà.

"Mahito, đã bảo ngươi nói chính sự rồi." Jogo thở dài, cảm thấy tên đồng bạn này của mình tuy có tiềm lực rất lớn nhưng tính tình lại rất trẻ con, đối với cái gì cũng tò mò, vô cùng tùy hứng.

Lần nào cũng phải có gã theo sau chùi đít.

"Không sao," Một giọng nói khác vang lên, "Tuy Gojo Satoru không giống người biết diễn kịch, nhưng quan sát thêm một khoảng thời gian luôn không sai."

Người nói chuyện khoác một thân áo cà sa, tóc đen nửa búi sau đầu, trên mặt mang nụ cười không chút để ý. Một vết thương thật dài chạy xuyên qua trán gã, dấu vết bị khâu lại cực kỳ rõ ràng.

"Dù sao đến giờ ta cũng chưa thăm dò năng lực của nó rõ ràng, để an toàn thì thành lập 'ràng buộc' rồi mới gặp mặt sẽ tương đối thích hợp hơn."【Getou Suguru】vốn nên chết đi từ lâu cười khẽ, nói.

Gã chỉ nhìn ra được rằng quan hệ giữa Uchiha Sasuke và Gojo Satoru không phải rất chặt chẽ, nếu không người trước sẽ không thể nào giữ được ý chí của mình mà vẫn mang thái độ kiệt ngạo như thế khi đối mặt thức thần sử.

Năm ngoái hai người kia đã đánh nhau một lần, lúc ấy gã vẫn chưa khôi phục đến trạng thái tốt nhất, không thích hợp ra tay. Hiện tại hai người kia lại đột nhiên bạo phát xung đột hồi tháng Năm, đám học trò ngoan của Gojo Satoru lại rời trường, đúng là thời cơ không thể tốt hơn được nữa.

Dù Uchiha Sasuke có trung thành tận tâm với Gojo Satoru (chuyện này gần như không có khả năng) đi nữa, y rốt cuộc cũng chỉ là chú linh.

Con người sẽ không bao giờ tin tưởng thứ khác loài hoàn toàn không chịu khống chế, Gojo Satoru lại càng hiểu rõ chú linh rốt cuộc là thứ gì.

Dù Uchiha Sasuke có cự tuyệt bọn họ, nó cũng vĩnh viễn không thể nói chuyện này cho Gojo Satoru. Chỉ cần có thể làm khe hở giữa hai kẻ đó lớn hơn một chút cũng đã có lời cho gã rồi.

"Đừng có mà 'nó' này 'nó' kia hoài, nói nữa là giết mi." Jogo khó chịu nói.

"A, xin lỗi,"【 Getou Suguru 】biết nghe lời phải mà nhận lỗi, "Lúc trước nói quen rồi, một chốc sửa không được. Ta sẽ chú ý."

Đầu núi lửa khó chịu chậc lưỡi, đầu vừa quay biểu cảm đã thay đổi: "Mahito! Ngươi đang làm gì?" Gã phát điên nhìn về phía Mahito ngồi xổm một bên.

Chú linh tóc lam tên Mahito cầm chiếc điện thoại đã vỡ thành mảnh nhỏ, không hề hối lỗi mà vất lên vất xuống, "Cái thứ này yếu ớt quá đi," gã cười hì hì, "Bất cẩn một cái là nát. Ngày mai đổi cái khác gọi đi."

"Lấy thẻ sim ra là được, nhớ nói nhiều thêm một chút."【Getou Suguru】rũ mắt nhìn tay mình.

Đây là một đôi tay trẻ tuổi, hữu lực, dính đầu máu người vô tội. Máu chảy qua đầu ngón tay lại về tim, tuần hoàn lặp lại dưới sự duy trì của chú lực, duy trì sức sống của khối thân thể này.

Gã quả thực đã gấp không chờ nổi muốn xem cảnh Lục Nhãn bị phong ấn.

Nhưng không được vội, dù là trong trí nhớ của Getou Suguru hay kinh nghiệm của gã, Lục Nhãn đều là tồn tại đánh vỡ cân bằng.

Càng đừng nói là hiện tại còn có thêm một chú linh địch ta không rõ, nhưng cũng mạnh kinh người như thế đi theo bên người hắn.

Cần phải kiên nhẫn lột dần sức mạnh trong tay Gojo Satoru, lại cho hắn thêm gánh nặng, dùng xích sắt trói tay trói chân. Chờ đến khi toàn bộ tinh thần đối phương đều tập trung trên người kẻ địch mới là thời cơ để gã lên sân khấu.

Dùng gương mặt này và ký ức giữa hai người họ, cho Gojo Satoru một kích cuối cùng.

Tốt nhất là có thể thừa dịp phong ấn Gojo Satoru mà giành luôn được Uchiha Sasuke — gã chuẩn bị phóng thích một số chú linh, nhưng vẫn phải có chút phương pháp bảo hiểm.

"Nói gì đây nhỉ?" Mahito nằm ngã vào sô pha bằng da mềm mại, tuỳ tay sờ sờ một con chú linh trông giống một con sứa hình thù kỳ quái ở một chỗ khác của sô pha.

Chú linh phát ra vài tiếng 'ùng ục' mơ hồ không rõ.

"Tùy ngươi," Getou Suguru nói, "Không phải ngươi rất rành việc nói chuyện phiếm với người khác à, lúc trước còn nói chuyện vui vẻ với lão già dưới vòm cầu kia, cứ vậy mà nói là được."

Chú linh vẫn luôn im lìm ngồi trong góc phòng, từ hốc mắt có hai nhánh cây vươn ra cuối cùng cũng nói chuyện. Chỉ là giọng gã nghe cực kỳ cổ quái, rõ ràng nghe không hiểu đang nói gì, ý tứ dường như lại có thể trực tiếp truyền vào đầu những người khác.

【Vì sao?】Hanami hỏi.

"Ta muốn xem xem Uchiha Sasuke mỗi ngày đều ở đâu." Getou Suguru nói, "Từ tháng Tư đến nay y gần như không xuất hiện ở Cao chuyên, đặc biệt là một tháng trở lại đây, chỉ xuất hiện vài phút lúc Itadori Yuji đến trường học, muốn bắt người cũng không bắt được."

Jogo có hơi mờ mịt.

Gã chỉ biết Uchiha Sasuke là thức thần hiếm thấy có thực thể, không thể tiêu biến vào hư không, lại còn có thể gian lận 'ràng buộc' với Gojo Satoru, cũng không biết vị Getou Suguru sưu tầm chú linh khắp nơi, cuối cùng gặp phải bọn họ rồi đi gây chuyện cùng nhau này còn có thể như không mà tìm được vị trí của một chú linh khác.

【Getou Suguru】mỉm cười, đôi mắt thon dài loé lên ánh sáng ý vị thâm trường, "Ta cũng có người của mình."

Không chỉ là những chú nguyền sư đã từng đi theo Getou Suguru — những kẻ đó thật ra có tác dụng không lớn, đều chỉ là ít tạp binh, đầu óc còn không dùng tốt bằng chú linh. Còn có mấy việc đành phải dùng lũ khỉ.

Getou Suguru chán ghét lũ khỉ, gã thì lại không, lũ khỉ đôi khi vẫn rất hữu dụng.

"Xin chào, thời gian của lô này còn ba mươi phút ạ~"

Ví dụ như, có thể cung cấp cho bọn họ một hoàn cảnh thoải mái, không bị quấy rầy.

Đúng là vì có nhiều khỉ như vậy, chú thuật sư mới khó có thể tìm được tung tích gã, thậm chí ngay cả Lục Nhãn cũng chưa chú ý thấy, 'bạn thân' mình đã lại bắt đầu hoạt động.

"Cảm ơn đã nhắc," Gã ôn nhu nói, "Chúng tôi sẽ đi ngay."

"Ai, vâng." Người phục vụ nhìn lô chỉ có một người, sửng sốt một chút, cúi người chào rồi khép cửa lại.

"Nhân loại toàn là dối trá." Jogo cười nhạo một tiếng.

"Cho nên các ngươi mới chơi không nổi nhân loại."【Getou Suguru】nho nhã lễ độ đáp lời.

——

Lúc Sasuke chuẩn bị rời khỏi sân thượng, vừa khéo đụng phải Yanagi Renji đang đẩy cửa đi lên.

Những hoạt động gần đây của câu lạc bộ Tennis y có lục tục tham gia mấy lần, miễn cưỡng đạt yêu cầu tối thiểu*, duy trì ở mức độ tràn ngập nguy cơ phải nghỉ câu lạc bộ.

Đội trưởng Yukimura Seiichi lúc trước có tìm y nói chuyện. Tuy ngữ khí ôn hoà nhưng lời trong lời ngoài đều là điệu bộ cường ngạnh, ý tứ là nếu tham gia câu lạc bộ Tennis thì phải tuân thủ quy tắc cơ bản nhất.

Sasuke vậy mà trực tiếp đồng ý rồi. Dù tố chất thân thể của những học sinh cao trung bình thường này hoàn toàn không thể so được với chú thuật sư, Sasuke cũng không cho rằng bọn họ là 'kẻ yếu'.

Y khinh thường làm bạn với kẻ yếu, nhưng y tôn trọng những học sinh này — dù cho hai bên đã định sẵn sẽ không có thêm giao thoa nào, cũng không thể trở thành đồng bạn đủ để thổ lộ tình cảm.

Nhưng bọn họ giống Sasuke, đều đang nỗ lực vì mục tiêu của mình.

—Cuộc gọi này có nghĩa là, mồi câu Gojo Satoru rắc được người ta chạm vào rồi, tiến độ thực hiện mục tiêu của Sasuke nhiều ít cũng đã có tiến triển.

"Vừa khéo," Yanagi Renji sửng sốt một chút, chào hỏi Sasuke, "Tôi đang muốn tìm cậu."

Hai người đứng trong phần bóng bên trái của tầng thượng khu dạy học, dựa tường nhìn không trung xa xa màu xanh thẳm.

"Hôm qua cậu không tham gia họp câu lạc bộ, Seiichi nói sơ qua về sắp xếp của IH giữa tháng Tám, toàn bộ thành viên của câu lạc bộ Tennis nếu không có tình huống đặc thù đều phải tham dự cổ vũ cho đội tuyển chính thức." Yanagi Renji nói, thần sắc ôn hòa. "Đến lúc đó có thể tham gia không?"

"Bây giờ chưa thể xác định được." Sasuke đáp. Nếu những kẻ đó tiếp xúc với y thêm một bước nữa, y sẽ phải xuất hiện ở chú thuật giới nhiều hơn, không nhất định có thời gian tham gia hoạt động ngoại khoá thế này.

Nếu chuyện này giải quyết nhanh thì đi tham gia một chút cũng không sao.

"Vậy à," Yanagi Renji nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ, "Hoàn toàn không cho tôi cơ hội thu thập tư liệu a."

Anh đại khái là người quen thuộc với Sasuke nhất Rikkaidai. Nhưng dù bọn họ đã quen nhau nửa năm, tham gia cùng câu lạc bộ, còn gặp phải hai vụ án giết người, Yanagi Renji vẫn cứ cảm thấy Uchiha Sasuke là một người anh không nắm bắt được.

Rõ ràng đứng giữa biển người nhưng dường như vẫn luôn cách một cái gì đó, viễn viễn không thể để người đến gần.

"Xin lỗi." Sasuke nhàn nhạt nói.

Thiếu niên tóc hạt dẻ lắc đầu, ý bảo y không cần xin lỗi. "Cái này coi như họp câu lạc bộ, nếu đi được thì gọi tôi trước là được. Cậu vẫn chưa xem câu lạc bộ Tennis thi đấu chính thức mà nhỉ?"

Sasuke lắc đầu. Cuối tuần y hầu như đều đang tập luyện hoặc làm nhiệm vụ, thi đấu xác thật một trận cũng chưa xem qua.

"Vậy tận lực đến xem đi," Yanagi cười cười, "Rikkaidai rất mạnh. Cậu cũng là một thành viên của chúng tôi a."

Cho nên đừng tự do bên ngoài, nhiều ít cũng có chút lòng trung thành với nơi này đi.

Sasuke nghiêng đầu nhìn đối phương một cái, Yanagi hơi mỉm cười. "Akaya đã nói phải cho cậu xem em ấy thi đấu rất lâu đấy."

"Tôi sẽ cố." Y nói.

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Điện thoại: Nếu chú linh có thể ảnh hưởng hiện thực thì theo lý thuyết, dùng điện thoại cũng không phải không có khả năng...

______________________

Chú thích của editor:

*: QT là 'miễn cưỡng đem xuất cần suất kéo đi lên', mình mạnh dạn đoán là 'miễn cưỡng đạt yêu cầu tối thiểu (để được ở lại câu lạc bộ)', cầu cao nhân

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.