Thật ra, sự nghi ngờ của Tsuchimikado là hoàn toàn có căn cứ cả. Sau khi ném ‘Cấp cứu’, y đứng trong văn phòng ném tiếp ‘Điều tra’ và ‘Sử dụng thư viện’. Kỹ năng ‘Sử dụng thư viện’ được giới hạn sử dụng trước thư viện hoặc giá sách. Đây là kỹ năng tìm kiếm rất tốt dùng để truy tìm loạt thông tin đặc biệt nào đó, thường sẽ moi ra vài manh mối bất ngờ. ‘Điều tra’ thì càng khỏi bàn, đây là kỹ năng thần sầu có một không hai được tất cả thực tập sinh cấp S công nhận. [Kết quả ném của bạn là 18/30, phán định ‘Điều tra’ thành công.] [Là Người sống sót chuyên nghiệp lâu năm, đương nhiên bạn dễ dàng phát hiện sự bất thường trong văn phòng nhỏ này. Chẳng hạn như phía sau giá sách treo tường có một giá sách đã xếp kín. Chẳng hạn như thứ gì đó được nhét vội vào để giấu đi.] [Kết quả ném của bạn là 11/40, phán định ‘Sử dụng thư viện’ thành công.] [Rất may mắn, bạn đã tìm thấy thứ mình cần từ những giá sách lớn ở ba phía của văn phòng. Đó là ghi chép hoặc cuốn sách liên quan đến manh mối của năm đội Người sống sót đã vào phó bản siêu cấp S này hai mươi năm trước. Nhưng muốn khám phá thêm, thực tập sinh phải chọn lọc thủ công.] Hai lần ném thành công liên tục, vẻ mặt Âm Dương sư càng nghi ngờ. Nếu xem ‘cấp cứu’ và siêu thành công là tình cờ, vậy tình huống bây giờ thực sự có biến rồi. Lúc trước khi y thử nghiệm với Ảo thuật gia, ném xúc xắc năm lần nhưng không lần nào thành công. Mà hiện tại vẫn với sự xui xẻo tột cùng này, y bất chợt thành công bốn lần liên tiếp khiến người ta vừa mừng vừa sợ. Chẳng qua hiện tại không phải lúc để đắn đo vấn đề này. Ảo thuật gia không ở đây, dù Âm Dương sư muốn khoe vận may đột xuất của mình cũng không khoe được. Trong mắt những người khác, y vẫn là chúa xui Tsuchimikado thôi. Âm Dương sư không nghĩ nữa, gạt chuyện may mắn đột xuất sang một bên mà cúi đầu giở xem ghi chép, chúng rơi từ giá sách và vài góc khác lên bàn làm việc sau hai cú ném thành công. Tổng cộng có năm manh mối, nhưng các manh mối này nhóm người sống sót không dám để lại một cách công khai. Thứ nhất, mặc dù Người sống sót đã rời khỏi phó bản nhưng thời gian trong phó bản vẫn trôi qua, có quá nhiều biến số. Hơn nữa bên trong phó bản không chỉ có Người sống sót. Giống như phó bản cấp S, phó bản siêu cấp S tự hình thành một thế giới nhỏ của riêng mình, NPC trong phó bản mới là dân bản địa, còn Người sống sót chỉ là những người qua đường chen vào cuộc sống của họ. Nếu cuốn nhật ký hoặc ghi chép bị NPC phó bản phát giác, biến số lại càng lớn hơn. Trước kia đã xảy ra tình huống tương tự rồi. NPC trong phó bản vô tình phát hiện nhật ký mà những Người sống sót giấu trước khi rời đi, bởi vì trong đó để lại quá nhiều manh mối nên họ suy ra sự tồn tại của vòng lặp vô hạn, thậm chí còn biết khoảng thời gian tiếp theo mà nhóm Người sống sót khác vào phó bản. Điều kinh khủng hơn nữa, đó còn là phó bản cấp S. Thế nên lúc nhóm Người sống sót tiếp theo bước vào, NPC phó bản biết sự tồn tại của họ nên đã tương kế tựu kế, bao vây giết cả tập thể. Tận ba nhóm Người sống sót, cuối cùng chỉ còn hai người sống. Từ sau lần đó, những Người sống sót đã tự biên soạn một bộ ký hiệu và mật mã dùng để truyền tin. Thậm chí vài người chi điểm thỏa thuận với hệ thống chủ, để hệ thống chủ giúp mã hóa bằng văn tự. Sau khi Người sống sót vào thì giải mã thông qua hệ thống. Nhưng phó bản hiện tại là siêu cấp S, chẳng những thực tập sinh bị loại bỏ năng lực mà hệ thống cũng không thể vượt qua quyền của vị diện phó bản để mã hóa. Tsuchimikado cẩn thận lật xem và cân nhắc nhiều lần, cuối cùng tìm ra một cuốn nhật ký. Y dám chắc cuốn nhật ký này là của những Người sống sót đã vào phó bản hai mươi năm trước để lại. Bởi vì y đã nhìn thấy ký hiệu mà bọn họ dùng để liên lạc trên trang đầu tiên, kèm với vài ghi chép theo niên đại. Thế nhưng lúc y giở cuốn nhật ký ra thì bên trong lại chẳng có gì. Không hẳn là trống không nhưng nhiều trang rõ ràng đã bị xé bỏ, mất gần cả nửa cuốn. Âm Dương sư lật đi lật lại cuốn sổ, đến trang cuối cùng y đột nhiên mở to mắt. Tsuchimikado chợt nhớ tới ký hiệu mà y và Ảo thuật gia nhìn thấy ở cổng nông trường dưới lòng đất. Lúc đó hai người cùng phát hiện, mặc dù đường nét chạm khắc rất cũ nhưng nước sơn trên ký hiệu như vừa được sơn lại không lâu. Kết hợp với cách liên lạc được đề cập trong sổ… Âm Dương sư siết chặt cuốn nhật ký, y vội xếp gọn lại rồi vén gấu váy buộc nó quanh eo. Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng bây giờ không còn gì nghi ngờ nữa. Người sống sót vào phó bản này hai mươi năm trước, rất có thể vẫn còn sống! Từ ban đầu Tsuchimikado bị ảnh hưởng bởi tư duy quán tính rằng không hoàn thành nhiệm vụ chính thì chỉ có con đường “Chết”. Nhưng bây giờ, lớp sơn mới được quét lên ký hiệu và phương thức liên lạc được cập nhật liên tục trong cuốn sổ đều đang chứng minh một sự thật là vẫn còn những Người sống sót chưa chết. Tsuchimikado giấu nỗi bàng hoàng trong lòng, đồng thời cũng nghi ngờ sâu sắc. Tại sao cuốn nhật ký lại nằm trong một căn phòng bí mật có tính bảo mật cao thế này? Nếu Người sống sót không chết, hai mươi năm trôi qua với tình trạng sinh tồn khốc liệt của con người trong phó bản thì họ đang ở đâu? … Bên kia, Tông Cửu đi theo y tá hươu sao cũng thuận lợi đến đích. Nhìn hàng lang trắng xóa trước mặt, chữ thập đỏ khổng lồ, mùi thuốc khử trùng ở khắp mọi nơi và bốn chữ “Bệnh viện thú y” trên bảng hiệu, Tông Cửu biết mình đã đoán đúng. “Con người kia, cậu còn đứng đó làm gì, mau vào đi.” Hươu sao mất kiên nhẫn đưa cái đồng hồ bỏ túi trên ngực cho con vẹt đen ở cửa, dẫn chàng trai tóc trắng vào trong. Khắp bệnh viện là một màu trắng nhưng không có nghĩa bên trong vắng người. Ngược lại, ở đây không riêng động vật mà còn có rất nhiều con người. Đây là lần đầu tiên Tông Cửu nhìn thấy con người bình thường trong phó bản nên không khỏi nhìn thêm vài lần. Khá nhiều người cởi trần hoặc mặc đồng phục bệnh nhân run rẩy đứng trên hành lang. Bọn họ vừa bẩn vừa hôi hám nhìn Tông Cửu bằng ánh mắt hình viên đạn, đầy ác ý mập mờ. “Nhìn mái tóc trắng của cậu ta đi…” “Thấy rồi, chờ tôi phẫu thuật xong cũng nhuộm.” “Thôi đi, chả biết cậu ta đang giả làm giống quý gì.” “Có thể hẹn lịch phẫu thuật, chắc chắn là bán mông không ít lần rồi, giả bộ cao sang gì không biết.” Tông Cửu phớt lờ những lời xì xào, khẽ liếc nhìn phần lưng của bọn họ. Không ngoại lệ, trên lưng những người này đều in con dấu màu đỏ sẫm. Trên con dấu có chữ “Gà”, “Vịt”, thậm chí còn có “Heo” và “Trâu”, rất giống dấu “Đã kiểm dịch” in trên heo trong xã hội loài người. Những câu chữ rất xúc phạm đó khiến Ảo thuật gia cau mày. Cậu vẫn nhớ nhóm con người mà cậu và Tsuchimikado nhìn thấy trong trại chăn nuôi lúc trước. Con người ăn thức ăn cho heo trong chuồng heo đó, trên lưng đều có con dấu “Heo”. Tương tự, con người đang giao phối và sản xuất không ngừng nghỉ trong nhà máy sinh sản thì in dấu “Chuột” hoặc “Gà vịt”. Người bị các đồ tể chặt đầu mổ bụng phanh ngực trong lò mổ, gần như đều là “Trâu” hoặc “Heo”. “Trâu” và “Heo” đều bị nuôi béo trắng, thịt mỡ trên người chất từng đống bự, nhiều thịt. “Chuột” và “Gà vịt” là những con giống tốt mắn đẻ, xanh xao vàng vọt, suy dinh dưỡng. Tiếng bàn tán không ngớt khiến hươu sao càng cáu kỉnh, lạnh lùng quát: “Câm miệng!” Gần như ngay sau đó, những con người đứng xếp hàng trong hành lang run rẩy quỳ xuống, cúi sát đầu trên đất và hôn lên móng chân hươu sao như để lấy lòng. Thậm chí còn có người cởi quần áo ngay tại chỗ, vặn vẹo cơ thể như muốn dán vào. Tông Cửu nhìn xung quanh, người và nhân viên bệnh viện công khai giao cấu ngay trong góc tường, cảnh tượng rất phản cảm. Nghĩ đến “cái giá” mà bọn họ rỉ tai nhau lúc trước, Tông Cửu đại khái đoán được bọn họ đã dùng cách gì để đổi lấy cơ hội phẫu thuật. Bởi vì bọn họ không biết gì cả. Con người bước ra từ nhà máy sinh sản, giành giật đồ ăn trong chuồng heo thì có thể học được gì? Ngoài bản năng giữa các sinh vật thì họ chẳng biết gì, mọi thứ đều dựa vào khả năng này. Còn phẫu thuật… Tông Cửu bỏ qua những người đang xếp hàng, nhìn phòng phẫu thuật đang sáng đèn phía trước. Phòng phẫu thuật trông rất đơn sơ, thậm chí cửa cũng không đóng hẳn mà hở ra một khe. Qua khe hở trên cửa, có thể nhìn thấy cảnh tượng phẫu thuật bên trong. Bác sĩ cáo mặc áo khoác trắng cầm một con dao mổ bẩn thỉu, tay kia cầm kéo phẫu thuật dính đầy máu không kiên nhẫn múa may trên mặt con người đang nằm trên bàn mổ. “Mi muốn chỉnh thành diện mạo thế nào?” Con cáo ngậm điếu thuốc trong miệng, giọng điệu lạnh lùng. “Bá… bác sĩ!” Giọng điệu con người kích động, “Tôi muốn trở thành mèo!” “Mèo?” Bác sĩ cáo cười khẩy, nhổ văng tẩu thuốc trong miệng, “Với diện mạo của mi, dù có định hình lại cả trăm lần, đời này cũng không thể chỉnh thành chủng loại trời sinh đã được các quý tộc, các ông lớn yêu thích đâu.” “Vậy, vậy giờ phải làm sao?” “Giờ phải làm sao? Trời sinh là một con gà thấp hèn, thử xem có thể chỉnh mi thành chó được không?” Con cáo múa dao trong tay, giọng khinh thường, “Đừng nhúc nhích.” Một giây sau, tiếng hét thảm thiết chói tai vang lên trong phòng mổ chật chội. Không biết bôi thuốc gì mà da mặt đẫm máu bị lột ra toàn bộ. Rõ ràng chúng phẫu thuật không sử dụng thuốc mê, nghe tiếng là có thể cảm nhận được cơn đau đớn cùng cực. Tông Cửu coi như đã hiểu! Trò phẫu thuật trong lời bác sĩ thú y và y tá hươu sao là chỉnh sửa khuôn mặt. Đó cũng là cơ hội duy nhất để những con người này từ tầng lớp thấp bò lên tầng lớp cao, bọn họ tranh nhau vỡ đầu mới giành được suất. Cũng phải thôi! Dù xã hội con người hay động vật đều phân chia đẳng cấp cả. Có một số loài sinh ra đã bình đẳng hơn những loài khác*. Giống như những bé mèo đáng yêu, những chú chó nhanh nhẹn, trời sinh đã được nuôi ở nhà làm thú cưng. Còn gà và vịt từ khi ra đời đã phải đẻ trứng không ngừng. Heo và trâu thì chen chúc trong chuồng heo, chuồng gia súc. Ý nghĩa sinh mạng của chúng là ăn không ngừng nghỉ, để người giết chúng lấy thịt trong tương lai.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]