Chương trước
Chương sau
Rạp xiếc trở nên cực kỳ nhộn nhịp.
Nhóm động vật lũ lượt tràn vào từ cửa lều như thủy triều dâng cuồn cuộn, tìm kiếm loài người mà loa phát thanh nhắc đến. Quảng trường đã vắng hoe, chỉ có cảnh sát tuần tra các cổng để đảm bảo an ninh trật tự.
Đêm nay là đêm đấu giá cuối cùng trước khi diễn ra hội xiếc, cũng là ngày trọng đại mỗi năm một lần. Rất nhiều nhân vật lớn tới tham dự như các quý ông quý bà vương công quý tộc cao sang quyền quý, đặc biệt với sự hiện diện của Hoàng tử điện hạ đã góp phần hâm nóng buổi đấu giá cuối cùng của lễ hội Carnival.
(*Lễ hội Carnival đường phố là hình thức lễ hội thường được tổ chức trong các xã hội Công giáo La Mã.)
Vô số đồng tiền vàng sáng bóng rơi xuống từ kẽ tay nhóm nhân vật lớn này, chỉ một đêm mà rạp xiếc hốt về 1/5 thu nhập định mức một năm thì ai dám xem thường chứ? Thế nên sự cố xổng mất hai nhân loại quý giá đã khiến cả đoàn xiếc vã mồ hôi lạnh.
Hai nhân loại quý hiếm này là bên hợp tác với rạp xiếc may mắn bắt được ở ngoài, đưa đến chuẩn bị cho lễ hội triệu hoán do thủ lĩnh giáo đoàn đích thân chủ trì, làm điểm nhấn cho lễ hội Carnival. Nếu không phải nhóm quý tộc cảm thấy hứng thú thì có lẽ ba ngày này bọn họ sẽ bị nhốt trong hậu trường rạp xiếc, chờ lễ hội Carnival diễn ra.
Chưa nói tới việc giáo đoàn cần dùng đến, chỉ riêng quyền sử dụng ba ngày đã có nhân vật lớn ngấp nghé, nếu xảy ra chuyện gì thật thì rạp xiếc cũng không thể dàn xếp êm xuôi được.
Buổi đấu giá vẫn đang diễn ra, cộng với tiệc tối và vũ hội thì e rằng kéo dài đến sáng mai. Trước khi trời sáng nếu vẫn chưa tìm thấy chú mèo và Husky thì hậu quả chẳng ai dám nghĩ tới.
Ông chủ rạp xiếc là một con lợn rừng có lông bờm màu đen, lúc nhận được tin báo lão đang nheo mắt thưởng thức một ly Vodka thêm đá. Nghe tin xong lão run tay suýt rót ly rượu lạnh vào lỗ mũi to oạch của mình.
“Lũ vô dụng tụi bây còn đứng đực ở đây chi nữa? Sao không mau đi tìm!!!”
Lão đuổi tên Đầu trâu mặt ngựa cút khỏi văn phòng rạp xiếc, vắt hai cái móng heo bực bội đi tới lui trong phòng.
“Chuyện gì đã xảy ra trong buổi đấu giá?”
Con thỏ tới báo cáo ngoan ngoãn trả lời: “Thưa đoàn trưởng, lúc đó vừa khéo đang giới thiệu một lô túi xách da người mới. Các vị phu nhân quý tộc ra tay phóng khoáng, tranh nhau không ngớt, ai cũng cố tình tăng giá nên giọng nói khó tránh khỏi hơn lớn, có vẻ không chú ý tới cảnh báo ở hậu trường.”
“Tốt tốt…”
Lợn rừng thở phào nhẹ nhõm, “Trước tiên bảo tụi ở nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho tiệc tối, cố gắng kéo dài thời gian càng lâu càng tốt.”
Nó nghĩ một lát rồi hỏi: “Rốt cuộc hai con người đó đã chạy đi đâu?”
“Nhiều người ở quảng trường thấy hai tên đó bối rối hoang mang chạy thẳng vào lều chính của rạp xiếc…”
“Lều chính của rạp xiếc…”
Lợn rừng đổi sắc mặt, “Hậu trường dưới rạp xiếc dẫn đến nông trường dưới lòng đất, mau nhắn với nhóm nông dân, bảo chúng đừng nhầm hai con người quý giá kia với lũ súc vật đó.”
Con thỏ vội vàng vâng dạ, lao nhanh ra ngoài.

Gần một giờ khuya mà quảng trường quanh rạp xiếc vẫn chật ních người. Nhóm động vật giơ bó đuốc lớn lùng sục phía sau rạp xiếc rộng lớn, từng cái bóng đen ngòm của những đầu thú dữ tợn in dưới đất như ác quỷ giương nanh múa vuốt trong truyện cổ tích xưa.
Tiếng bước chân rầm rập quanh quẩn khắp bốn phía khiến lòng người bất an.
Ảo thuật gia và Âm Dương sư ngồi xổm dưới đất, lặng lẽ nhìn nhau.
Tông Cửu phá vỡ yên lặng: “Sao rồi?”
Tsuchimikado im lặng giơ ngón cái: “Theo kinh nghiệm lăn lộn trong giới 2D nhiều năm của tôi, tuyệt đối không có vấn đề.”
Vừa nói y vừa tấm tắc lấy làm lạ, “Không ngờ nha, Ảo thuật gia cậu lại là hạt giống tiềm năng cosplay con gái, quả nhiên đẹp thì làm trai hay gái cũng đều ngọt nước hết.”
Tông Cửu: “…”
Câu đánh giá đi thẳng xuống lòng đất này chẳng vui tý nào nhưng vẫn phải công nhận, vóc dáng mảnh mai cộng thêm gương mặt xinh đẹp phi giới tính của Tông Cửu lúc giả gái chẳng chê vào đâu được, cậu còn bắt chước Tsuchimikado lấy nước màu quẹt lên môi làm son nữa.
Âm Dương sư thấu hiểu vỗ vai cậu: “Đừng lo, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu bây giờ. Nói chung trước lạ sau quen ấy mà, miễn quần áo vừa vặn và vượt qua rào cản trong lòng.”
Tông Cửu quay sang nhìn y.
Dòm cái vẻ điêu luyện của cha nội này, thảo nào hồi trước bị vạch trần ở vũ hội hóa trang lại tạo dramu lớn như vậy, quả nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong mà.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý… Thật ra cũng không có đấu tranh gì, hoàn cảnh đưa đẩy giả gái thì giả thôi.
Còn nhớ hôm ở vũ hội hoá trang Tông Cửu sống chết ngó lơ đề nghị của nhà tạo mẫu, mà hôm nay lại dấn thân vào con đường giả gái không lối về.
Một người mặc sườn xám xẻ đùi thêu bông hồng trên nền vải đen, đầu đội băng đô tai mèo màu trắng. Người còn lại mặc váy xiếc sặc sỡ, sau váy gắn kẹp hình đuôi chó để bản thân trông giống lũ động vật bên ngoài.
Hai thằng đực rựa mặc váy ngồi chồm hỗm chờ thời.
Vì mấy rương đồ ở rạp xiếc thiếu mấy vài cái mũ hình động vật nên bọn họ không thể hóa trang giống hệt những con vật đó. Tạm thời chỉ thay ra bộ đồ tù nhân với đôi chân trần, không để bọn chúng vừa nhìn đã biết hai người mới trốn ra từ sàn đấu giá.
Lúc nãy trên sàn đấu giá, Tông Cửu thấy nhiều vị phu nhân nhà giàu đều đội mũ to và dùng mạng che mặt nên cậu học theo. Hai tấm mạng che mặt của cậu Tsuchimikado mang đến hiệu ứng rất nổi bật.
Nhắc mới nhớ, khi nãy kiểm tra kỹ năng cải trang của Tsuchimikado lại thất bại. Cuối cùng Tông Cửu phải dùng kỹ năng cải trang vỏn vẹn 20 điểm của mình để cải trang cho hai người. May mắn phó bản này không có phòng livestream, cũng không có khán giả. Như Tông Cửu đã nói, trời biết đất biết anh biết tôi biết, ngoài cậu và Tsuchimikado thì không ai biết cậu mặc sườn xám xẻ đùi giả gái.
Giọng nói máy móc của hệ thống phụ bật mở.
[Chúc mừng các bạn đã cải trang thành công với vẻ ngoài khác hoàn toàn ban đầu. Nhưng tất nhiên lớp ngụy trang này không hoàn hảo, nếu có người nhìn chăm chú các bạn thì bọn họ sẽ phát hiện vài sơ hở bất thường.]
Tiếng xì xào ở phía xa truyền đến, trông theo những cái bóng thì có vẻ lũ Đầu trâu mặt ngựa đã đuổi theo tới đây rồi.
Tông Cửu loáng thoáng nghe được vài chữ.
“Hệ thống phụ, cho tao nghe xem bọn chúng đang nói gì.”
Cậu vừa nói vừa giữ bàn tay đang ngo ngoe định ném xúc xắc của Tsuchimikado lại. Bản chất của ném xúc xắc mười mặt y hệt như đánh bạc. Bạn càng không tin mình xui xẻo thì càng muốn chứng tỏ điều đó. Chẳng qua nhỡ Tsuchimikado lại ném siêu thất bại thì lớp ngụy trang của bọn họ sẽ đi tong.
Tông Cửu thật sự lo sợ vận may của Âm Dương sư, dù đã xóa huyết thống nhưng vẫn không thể cứu vớt được. Bây giờ cậu có thể khẳng định, sự tích siêu may mắn trước khi kế thừa năng lực Âm Dương sư mà Tsuchimikado khoe khoang với các cấp S khác, chắc chắn là bốc phét.
Thế là dưới cái nhìn ai oán của Tsuchimikado, cậu tung xúc xắc của mình.
[Kết quả ném của bạn là 15/30, ‘Lắng nghe’ phán định thành công.]
Ngay lập tức, những âm thanh tưởng chừng như xa xôi bỗng chốc trở nên rõ ràng. Giọng lũ Đầu trâu mặt ngựa hòa vào nhau, bóng đen hắt trên mặt đất kéo dài nương theo ánh lửa, vừa quỷ dị vừa phi lý.
“Đi thôi đi thôi, đừng lãng phí thì giờ nữa, lầu này nhiều đồ vậy chắc hẳn đã tìm rồi.”
“Rạp xiếc có mỗi một tầng lầu, xuống sâu hơn là nông trại dưới lòng đất, chúng ta xuống xem thử không?”
“Khéo hai con vật kia chạy đến nông trường rồi đó, chẳng phải mấy hôm trước cũng có súc vật con người trốn khỏi nông trại sao? Thiệt tình, mỗi lần tới lễ hội Carnival là lũ súc vật đó lại giở trò.”
“Xuống dưới trước đi, nãy đoàn trưởng cũng sai tao đến phòng ăn.”
Tông Cửu không nhìn nữa mà nói nhỏ: “Hình như bên dưới có nông trại dưới lòng đất. Đoán không lầm thì con người chắc đang bị nhốt ở đó, chúng ta bám theo chúng xuống coi thử.”
Tsuchimikado gật đầu, “Được, vậy chúng ta ráng núp trong chỗ tối.”
Mạng che mặt bằng lưới, đứng dưới ánh sáng khó tránh bị nhận ra. Với tình hình bây giờ thì cẩn thận vẫn là trên hết.
Nói là làm, Âm Dương sư bật đứng dậy làm vạt váy gấp khúc như bánh gato đung đưa trong không khí, che đôi giày cao gót mấy centimet dưới chân, lắc mông lắc eo dáng đi chuyên nghiệp.
Tông Cửu:?
Cậu nhìn bóng lưng thướt tha yêu kiều của Âm Dương sư bước trên đôi giày cao gót, cúi đầu dòm bước chân lửng khửng vì chiếc sườn xám xẻ cao của mình.
Okay, may là sườn xám phải phối với giày vải. Hừm.
Hai người trót lọt xâm nhập vào hàng ngũ động vật. Đông đảo động vật với đủ kiểu trang phục trên quảng trường bị một nghìn đồng tiền vàng thu hút. Nhóm Tông Cửu người đội tai mèo, người gắng đuôi chó lắc lư đi dưới ánh đèn lờ mờ nên chẳng ai nhận ra.
Tông Cửu thì hơi mất tự nhiên vì vạt váy của cậu căng gió, lúc bước đi tà áo cứ bị gió cuốn bay. Còn cảm giác xấu hổ khi mặc đồ nữ ấy hả? Sorry nha, Ảo thuật gia hổng có khái niệm đó.
Để che giấu, Tông Cửu cố gắng đi sát vào bóng tối ở chân tường, chặn vài ánh mắt nhìn trộm của động vật. Những lúc như vậy, giá trị quyến rũ và ngoại hình quá cao không phải là điều tốt.
“Nhanh cái chân lên dùm, chậm là một nghìn đồng tiền vàng rơi vào tay thằng khác đó nhe.”
Bọn họ rẽ trái rẽ phải với đám động vật hành quân nhộn nhịp, xâm nhập vào phía dưới rạp xiếc. Điều đáng ngạc nhiên là dưới lòng đất của phó bản không biết tên này, lại có một thành phố ngầm khổng lồ.
Tông Cửu khá tò mò về “Lễ hội Carnival” mà lũ động vật nhắc tới. Theo giọng điệu bọn chúng, con người ở nông trại dưới lòng đất sẽ được sử dụng nhiều trong lễ hội.
Cộng với tin tức cuối cùng mà hệ thống chủ gửi cho hệ thống phụ: một sinh vật nào đó trong phó bản đã triệu hồi bọn họ đến nơi này, bí mật đằng sau nó càng đáng để cân nhắc kỹ lưỡng.
Trong lúc nghĩ ngợi thì Tông Cửu đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng quét về phía sau. Lạ thay, phía sau lưng cậu không hề có ai, kể cả bóng. Tông Cửu nhíu mày, ngoảnh lại lần nữa.
Ngay vừa rồi, cậu cảm giác hình như có thứ gì đó sờ soạng trên đùi mình.
_________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.