Chương trước
Chương sau
“Được, tôi chờ cậu tới chơi với tôi!”
Các thực tập sinh thuộc tiểu phân đội lớp 9 như bừng tỉnh.
Đúng vậy, chắc đây là ý của hệ thống chủ, tuy không biết thứ khỉ khô gì nằm trong chiếc mũ đội đầu của những con búp bê, nhưng vẫn có thể tìm cách thăm dò trò chuyện với chúng. Miễn là giao tiếp, có ngôn ngữ cơ thể thì sẽ thu thập được tin tức. Đây là khóa học bắt buộc để các thực tập sinh đấu tranh sinh tồn trong phó bản kinh dị.
“Anh Cửu nói phải, lúc chúng ta vẽ bản đồ cũng nên chú ý điều này.”
Nhóm đội trưởng của 11 tiểu đội, ai cũng trang bị cái túi đeo chéo đựng giấy bút.
Mặc dù công viên không có bản đồ nhưng nó được chia thành 11 khu vực khác nhau, vừa khéo khớp với hình thức chia nhóm của tiểu phân đội lớp 9. Thảo luận xong, mọi người quyết định mỗi nhóm phụ trách một khu vực, vẫy tay tạm biệt tại cổng công viên trò chơi rồi nhanh chóng chạy tới địa điểm làm nhiệm vụ của nhóm mình.
Tông Cửu là chỉ huy nhưng không sắp xếp nhiệm vụ nào cho bản thân, cậu nhìn màn đêm rồi chắp tay sau lưng, chậm rãi rảo bước trong công viên.
Bầu không khí trong công viên trò chơi nhiều màu rất nhộn nhịp. Bất kể ánh đèn, khung cảnh, âm nhạc vui tươi, hay các đồ trang trí nhỏ đều tràn ngập hơi thở rộn ràng đầy sức sống. Hoa uất kim hương, bồn rửa tay điêu khắc hình chú sóc nhỏ, những viên gạch men sứ màu nâu nhạt trải trên mặt đất, các nhân vật hoạt hình vui nhộn, mỗi chi tiết nhỏ cũng mang đầy cảm giác cổ tích.
Khán giả vừa mở xem phát sóng trực tiếp, lập tức phát cuồng.
[Quào, coi bộ khung cảnh sự kiện này đã ghê, công viên nhiều màu gì chứ, bảo công viên trong mơ càng chính xác hơn á.]
[Hmu cuộc thi này phê quá vậy, có công viên trò chơi nữa. Không được, tụi tui cũng muốn xin bố trí một sân trong vòng lặp vô hạn, người lớn cũng cần sân chơi để khơi thông tâm lý!]
[Chuẩn luôn, chúng tôi cũng muốn! Sân chơi ngay và luôn đê!]
Đúng như hệ thống chủ đã nói, sau khi vào công viên, tâm lý căng thẳng của các thực tập sinh đều sẽ vô thức thả lỏng, đắm mình giữa vô số công trình trò chơi quả thực dễ khiến người ta quên đi muộn phiền.
Vừa vào công viên, vài thực tập sinh lặng lẽ quan sát Tông Cửu trong bóng tối.
Là người mới đang nổi tiếng, dĩ nhiên cậu càng trở nên nổi bật hơn sau khi lên cấp A. Chẳng qua lúc này không ai dám bước tới khiêu khích cậu, thay vào đó họ chỉ dám nhìn cậu bằng ánh mắt kính nể và ngưỡng mộ, thỉnh thoảng bắt gặp vài thực tập sinh cấp A trên đường, hầu hết họ sẽ gật đầu chào cậu.
Tông Cửu không quan tâm tới ánh mắt những người này, dạo xong một vòng cậu bước đến chiếc xe bán kem.
Một chú Vịt Rubber nhí nhố đang đứng sau xe bán kem. Không ai quan tâm đến Vịt Rubber, Vịt Rubber bèn tự nhảy nhót, trông vừa đầy sức sống vừa dễ thương.
Tông Cửu bước tới gõ lên cửa sổ kính, “Làm ơn cho tôi một ly kem vani.”
Từ khi biết thân phận thật của những con búp bê này thì ai nấy đều trốn lẹ, hiếm có người chủ động bắt chuyện nên phút chốc có rất nhiều ánh mắt ngó qua.
Vịt Rubber như mắc chứng rối loạn tăng động cũng dừng động tác, đôi mắt búp bê lớn bằng hạt đậu đen nhìn cậu vài lần mới dùng bàn tay vịt vàng béo ú cầm muỗng kem, vụng về múc cục kem bự đưa qua.
“Cảm ơn.”
Thanh niên tóc trắng híp mắt nhận ly kem, thì tay lấy bột cacao rắc xung quanh rồi xoay lưng đi.
Quần áo búp bê do hệ thống chủ phát không những có tác dụng che chắn mà còn chặn tầm mắt dò xét của tất cả đạo cụ đặc biệt, loại bỏ mọi âm khí của quỷ quái. Dù linh môi đỉnh cấp ở đây, nếu không được hệ thống chủ nhắc nhở thì cũng bó tay thôi. Nhưng bằng trực giác, Tông Cửu lại cảm nhận được ác ý không hề che giấu phả ra từ con Vịt Rubber này.
Vậy thì loại trừ, Vịt Rubber bán kem ly ở khu 1 không phải quỷ tốt trong sổ tay hệ thống chủ.
Cậu âm thầm cân nhắc, vừa ăn kem ly vừa đi về phía trước, thấy có búp bê thì tới ghẹo nó. Chốc lát trên tay đã đầy đồ ăn, nào bắp rang, quà vặt, Cocacola, kem ly các thứ.
Điều thú vị là Tông Cửu thăm dò suốt một đường, nhưng không thấy bất cứ con quỷ tốt nào. Trên thân tụi búp bê toàn là ác ý, dù cách lớp quần áo dày cộp cũng không ngăn được, có vẻ là ác quỷ có oán niệm sâu nặng. Trong đó vài con còn sực mùi máu tanh nồng nặc, không biết đã giết bao nhiêu người rồi, may mắn hiện tại linh môi bị vô hiệu hóa, chứ không vừa kích hoạt năng lực chắc bị dọa xỉu mất.
Muốn tìm quỷ tốt khó vậy sao?
Rõ ràng sổ tay hướng dẫn do hệ thống chủ phát đã nói tỷ lệ giữa quỷ tốt và quỷ xấu là 1:3, sao đi mãi không thấy vậy cà.
Tông Cửu lắc đầu đến dưới tàng cây, đặt đồ trong tay xuống. Đèn đuốc trong công viên được bật sáng, không khác ban ngày là bao.
Hôm qua về ký túc xá, đa số thực tập sinh đều lăn ra ngủ nguyên ngày, trời xẩm tối thì thành cú đêm chơi bời bay lắc trong công viên.
Được chào đón nhất chắc là búp bê Cô bé quàng khăn đỏ với giỏ dâu, vì kích cỡ nó là Chibi, thuộc số ít búp bê chịu nói chuyện với thực tập sinh.
Giọng nói truyền đến từ phía xa.
“Cảm ơn anh trai, anh trai thật tốt bụng.”
Quan trọng hơn cả giọng Cô bé quàng khăn đỏ nhẹ nhàng và dễ thương, còn nói mình bị bà ngoại ăn thịt mới biến thành quỷ. Nhiều thực tập sinh đã xếp nó vào phe quỷ tốt, tới ủng hộ hàng dâu tây của nó.
Ảo thuật gia liếc xem thử, sau đó mất hứng bỏ đi.
Thoạt nhìn Cô bé quàng khăn đỏ này chẳng phải hạng lương thiện gì, tuy bề ngoài che giấu khá giỏi nhưng khắp công viên chưa thấy quỷ nào ân cần như vậy. Với sự kiện Halloween Battle Royale sắp tới, mối quan hệ giữa thực tập sinh và NPC đã biến thành thợ săn và con mồi, dù là quỷ tốt cũng không lý nào vội vàng tạo quan hệ với con mồi cả.
“Aaaaa…”
Bên trong cột đèn phát ra bản nhạc The Well-Tempered Clavier của Johann Sebastian Bach, nương theo giai điệu du dương trầm bổng, tàu lượn siêu tốc treo ngược trên trời lao ầm ầm, truyền đến tiếng hét chói tai xa dần.
Lượn mấy vòng không thu hoạch được gì thêm, Tông Cửu dứt khoát xếp hàng cạnh tàu lượn treo ngược.
Đây là tàu lượn dài nhất trong công viên trò chơi. Tuy không kích thích bằng tàu lượn thẳng đứng, nhưng quỹ đạo của nó chạy khắp công viên rộng lớn, ngồi vào đó tương đương với việc đi dạo cả công viên.
Chạy từ điểm xuất phát đến điểm cuối, vẻ mặt Tông Cửu vẫn điềm nhiên như cũ, gần như cậu đã nắm bắt được tình tình chung của toàn bộ công viên.
Trùng hợp lúc cậu đang đi tàu lượn siêu tốc, Gia Cát Ám gửi cho cậu tin nhắn.
[Khinh khí cầu trên bờ biển có thể quan sát toàn bộ công viên, vài cấp S cũng ở đây.]
Khinh khí cầu trên bờ biển là một trong những công trình được khai thác trong công viên trò chơi nhiều màu, khinh khí cầu khá thông minh, phía trên có gắn cần điều khiển, khi lên tới độ cao nhất định thì không thể lên cao hơn được nữa mà bay lượn giữa không trung.
Tông Cửu nghĩ ra điều này, dĩ nhiên các cấp S khác cũng nghĩ ra. Huống chi phần lớn bọn họ đều là thủ lĩnh tổ chức, từ sớm đã dẫn cấp dưới đi vẽ bản đồ trên khinh khí cầu.
[Ừ.]
Trong 20 ngày sắp tới, bài tarot đều sẽ dùng để kiểm tra xem có cấp S nào bị Ác ma thao túng hay không.
Bây giờ Gia Cát Ám đã kéo Thầy trừ tà và Tsuchimikado nhập bọn, bỏ qua A Tán áo đen và Phù thủy đen thì chỉ còn Phạm Trác No.2 và No.6 – Dị năng giả điều khiển nước có biệt hiệu Poseidon. Vì thận trọng và kinh nghiệm xương máu từ Phù thủy đen, Tông Cửu quyết định kiểm tra lại toàn bộ cấp S.
Cậu vừa nghĩ xong, định lấy bài tarot bói thử thì vô tình trông thấy một cảnh.
Cách đó không xa, Chú hề trong trang phục hề đang cầm chùm bóng bay lớn, chán nản tựa lưng vào tường ném đá chơi.
“Bóng bay ~~~ Bóng bay xinh đẹp đầy màu sắc đây ~~~ Có ai muốn một quả không ~~~?”
Giọng Chú hề quái gở và u ám, lơ lửng bất định như cầm cưa điện khứa vào tấm sắt dày, nghe rợn cả người. Kiểu trang điểm của nó rất quái dị, thuốc màu xanh đỏ trát khắp mặt, phấn trắng tô khắp mặt mũi, dễ khiến người ta liên tưởng đến các bài đồng dao kinh dị và những nhân vật kinh điển nào đó.
Thấy không ai muốn bóng bay của mình mà còn tránh né mình, thuốc màu trên khuôn mặt tươi cười của Chú hề càng trở nên tươi tắn hơn, gật gù đắc ý vòng tới vòng lui.
Đúng lúc này, Tông Cửu mặc áo khoác bước tới, “Cho tôi một trái bóng đi.”
[Đù má, Chú hề trông đáng sợ vl mà Ảo thuật gia đách sợ luôn kìa, bái phục bái phục.]
[Ừ đấy, vừa trông thấy Chú hề này là tôi lại nghĩ ngay đến phó bản cấp A đó… Mà nói cũng khéo, bối cảnh phó bản kia cũng là công viên đấy.]
[Vờ lờ, vờ cờ lờ, lầu trên đang nói ‘Ghi chép du lịch của chú hề’ phải không? Ai mà ngờ được, một cái tên ấm áp như vậy lại được xếp vào top3 phó bản cấp A đáng sợ nhất.]
[Sì tóp đừng nói nữa, bóng ma tâm lý của tui xuất hiện rồi, huệ ~]
“Vị khách này ~ Muốn bóng bay hả ~~”
Thấy có người tới, Chú hề phấn khích suýt nhảy dựng lên, ngoác miệng cười toe toét khiến thuốc màu trên mặt càng dồn sát vào nhau vô cùng quỷ dị.
Tông Cửu gật đầu, thản nhiên nói: “Ừm, lấy trái bóng mặt cười đi.”
Chú hề nhìn nét mặt cậu chăm chú, xác định cậu thực sự muốn có một quả bóng bay, nó bật cười chói tai, cẩn thận gỡ sợi dây thừng trắng trong tay rồi đưa quả bóng mặt cười qua.
“Cảm ơn.” Tông Cửu bình tĩnh nói cảm ơn, cậu cầm bóng bay đang định quay về, không ngờ bị Chú hề gọi lại, “Chờ đã.”
Chàng trai tóc trắng quay đầu nhìn Chú hề đứng trong bóng tối, nó đá mấy viên đá đầu nhọn dưới chân, ngập ngừng lúc lâu mới lên tiếng, “Tôi vẫn luôn bán bóng bay ở đây.”
Thì sao? Khán giả cũng sửng sốt. . truyện ngôn tình
Nhưng Tông Cửu ra vẻ hiểu rõ, gật đầu, “Tôi biết rồi, tôi sẽ tới chơi với cậu.”
Cả đoạn đường này mới gặp được một con quỷ tốt, dù Chú hề không nói thì mười mấy ngày này, Tông Cửu cũng sẽ thường xuyên đến đây giao lưu tình cảm với nó.
Chú hề sững sờ, miệng cười càng rộng hơn, từng hàng răng trắng hòa với bờ môi đỏ như máu.
Nó đứng đó với nụ cười hạnh phúc khi được người khác cần đến, ngó theo bóng Ảo thuật gia rời đi, lúc này mới ôm mặt lẩm bẩm.
“Được, tôi chờ cậu đến chơi với tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.