“Con đường nào cũng dẫn đến No.1” … Tông Cửu vẫn chưa từ bỏ ý định. Cậu hỏi Từ Túc và Hứa Sâm: “Chẳng lẽ hoa quả lần trước không thừa tí nào? Cậu ăn sầu riêng cả vỏ hả?” Từ Túc méo mặt, “Anh Cửu, không phải em xả rác bừa bãi, cơ mà vỏ sầu riêng đâu bỏ vào ba lô hệ thống được?” Tông Cửu nghe vậy, khẽ thở dài. Nếu không thể giải quyết bằng số trái cây cậu phát cho mọi người trong phó bản sơn thôn, vậy chỉ có thể nghĩ đến đáp án tệ nhất. Hôm đó ở Las Vegas, Ác ma giẫm lên sát khí xoay người cúi đầu nói “Anh rất vừa ý cưng”, cười tủm tỉm trao một cành hồng. Để tránh đổ máu Tông Cửu đành chịu nhục nhận hoa, quá cay cú nên cố tình tặng nó cho người chia bài áo tím trước mặt bao người. Đã lâu như vậy, Las Vegas đóng cửa vĩnh viễn rồi, bảo cậu đi đâu tìm hoa hồng bây giờ! Tông Cửu chợt nhớ tới năm quả táo mà A Tán áo đen đổi, lòng bắt đầu hy vọng. Tiếc là giây sau, cậu đã nhớ ra tình huống hiện tại của A Tán áo đen. Mấy sợi tơ bên Lâm Quốc Hưng, giờ cắm hết lên đầu A Tán áo đen rồi. Đúng là con đường nào cũng dẫn đến Rome, là người đều thành ác quỷ. Tìm A Tán áo đen khác gì tìm Ác ma, nhọc lòng ghê! Ngược lại là Messiah, làm Quốc vương nhưng vô tình rút trúng mình. Gần như ngay khi có kết quả, người bên Thánh điện lập tức bước tới, cung kính dâng đạo cụ của mình lên. Người Thánh điện đều là tín đồ ủng hộ Messiah, mặc dù Messiah cho rằng ai cũng bình đẳng, nhưng rõ ràng thủ lĩnh của Thánh điện chính là Messiah. Mệnh lệnh này không hề khó với Messiah, vì rất nhiều người đã từng được anh ta giúp, thậm chí đôi lúc gặp người mới không có đạo cụ đặc biệt trong phó bản, anh ta cũng nhiệt tình giúp họ, chẳng những giúp người ta vượt phó bản mà còn tặng đạo cụ, đúng chuẩn người tốt số một. Có quá nhiều người chịu ơn anh ta, vài người cũ sau này phất lên nhưng vẫn giữ đạo cụ cũ, Messiah dạo một vòng là có thể lấy được đạo cụ mình đã tặng người khác, chẳng tốn tí sức nào đã tìm được vật phẩm mà mệnh lệnh yêu cầu. [Thực tập sinh cấp S Messiah đã hoàn thành mệnh lệnh, phần thưởng nhận được: Số lần chọn hộp mù của người chơi X1.] [Vì thời hạn của ván cuối là ba ngày, bàn chơi này sẽ kết thúc sớm, phần thưởng của các thực tập sinh tham gia đã được gửi vào ba lô hệ thống, hãy chú ý kiểm tra và nhận hàng.] [Trò chơi đã kết thúc.] Theo nhắc nhở của hệ thống chủ, người chơi trên bàn lần lượt đứng dậy rời đi. Áo choàng đen nặng nề của Phù thủy đen quét qua, mới xoay người đã biến mất. Thầy trừ tà cũng định kéo Tsuchimikado đi làm vài ly, kết quả ngoảnh lại thấy Tông Cửu còn ngồi đó, anh ta khó hiểu. “Sao thế? Không nhớ mình tặng đồ cho ai à?” Anh ta hỏi vậy, tầm mắt mọi người lập tức dồn sang. Messiah vừa hoàn thành mệnh lệnh cũng quay lại, lộ ra vẻ mặt ân cần, “Cần giúp đỡ không?” Giúp đũy mọe mày! Trò chơi Quốc vương có tổng cộng ba ván, hai ván trước đổ máu, đến ván thứ ba bẻ cua khét lẹt, còn là một mệnh lệnh nghiêm trọng đến mức khó xơi, bảo không có bàn tay Ác ma đíu ai tin. Tông Cửu chửi trong bụng. Từ sau khi biết Messiah chính là con rối của Ác ma, cậu nhìn Thánh Tử tóc vàng chỉ thấy giả tạo. Nhưng bây giờ Tông Cửu chưa có ý định tiết lộ là mình biết điều này, ai biết liệu sau này có thể dùng nó để bẫy lại No.1 hay không? Thanh niên tóc trắng cười giả lả, “Không sao, tôi có manh mối rồi.” Messiah hơi lo lắng, “Vậy thì được, bao giờ cần thì bảo tôi giúp nhé.” [Ổn chứ các bác, nhìn biểu cảm của ảo thuật gia gượng lắm.] [Vừa nãy hệ thống chủ đã từ chối yêu cầu của cậu ta, chứng tỏ chắc chắn cậu ta đã từng tặng đồ.] [Chuẩn, bình thường quan hệ tốt mới tặng nhau. Chỉ cần nói là yêu cầu của trò chơi Quốc vương, không lấy được phải chết, chắc người ta sẽ giúp thôi. Hơn nữa Thánh Tử cũng sẵn sàng giúp ảnh, đơn giản hơn hai mệnh lệnh trước nhiều.] [Tiếc là rời khỏi khu vực trò chơi là hết livestream, tôi rất tò mò ảo thuật gia tặng ai mà rầu zậy.] [Tò mò +1] … Người trên bàn chơi đã rời đi hết, Tông Cửu lắc lư sang quầy bar. Cậu tìm một NPC ăn mặc giống quản lý của quán bar ngoài trời. “Chào anh, anh có yêu cầu gì chăng?” Tông Cửu: “Đặc khu Las Vegas lần trước đã đóng cửa vĩnh viễn, những NPC chia bài trong đó đâu rồi? Phục vụ ở quán bar ngoài trời hay ký túc xá thực tập sinh?” Vẻ mặt NPC khó xử, “Thưa anh, NPC là nhân viên ảo do hệ thống chủ lập ra. Họ sẽ chuyển đi sau khi hoạt động kết thúc, người chia bài trong sự kiện lần trước đã trở về ý thức của hệ thống chủ, chúng tôi là nhóm đã qua đào tạo phục vụ quán bar chuyên nghiệp, nếu hoạt động lần này kết thúc, chúng tôi cũng sẽ về hệ thống chủ, không thể tiếp tục tồn tại.” Ca này khó thật, Tông Cửu bực bội xoa tóc. Phía sau lưng cậu, Từ Túc và Hứa Sâm đi theo như cái đuôi nhỏ. Ngoài bọn họ, gần như tất cả người mới phe Tông Cửu trong phó bản sơn thôn cũng hào hứng đi theo. Sau khi trò chơi kết thúc, Hứa Sâm lập tức chi năm trăm điểm khôi phục vết thương, bây giờ sắc mặt hồng hào, ngoài vết máu trước ngực thì không còn dấu vết gì, không ai có thể nghĩ cậu ta chính là chàng trai mạnh mẽ tự chặt xương sườn của mình. “Các cậu làm gì thế?” Tông Cửu còn ngồi đây nghĩ liệu mình có từng tặng đồ không, vừa ngoảnh lại đã thấy bọn họ theo sau. Từ Túc hô to, “Một, hai, ba…” Bọn họ đồng thanh hô, “Chúng em chào đại ca!” “Lần trước ở phó bản không có thời gian cảm ơn anh Cửu, hôm nay chúng em cố tình hẹn nhau đến cảm ơn anh Cửu.” Hứa Sâm vội giải thích. Tông Cửu nhìn họ, chợt bước lên sờ đầu từng người. Mọi người ngoan ngoãn đứng im, không hỏi nhiều, khiến Tông Cửu chẳng biết phải giải thích sao, đành phất tay, “Thôi thôi, rảnh vậy chi bằng chơi thêm vài ván trò chơi Quốc vương cải thiện bản thân.” “Vâng! Chúng em nhất định sẽ cố gắng, tuyệt đối không phụ công bồi dưỡng của anh Cửu!” Từ Túc chào rất ra dáng, túm những người còn lại xông vào khu trò chơi như phát cuồng. Tông Cửu: “…?” Nhìn bóng lưng bọn họ, cậu thầm nghĩ, chả hiểu nhóm người mới này nghĩ gì. Bị nội gián bán còn giúp nội gián kiếm tiền, giờ đòi nhận cậu làm đại ca, mạch não ảo ma này còn hình thành dưới điều kiện không bị tơ rối cấy vào, thật khó hiểu. Cậu ngồi đó nhìn một lúc, đành trách sức quyến rũ của mình quá mạnh mẽ. Nhưng sau khi bị Từ Túc quậy một trận, Tông Cửu nhớ ra một thứ mình từng tặng. Thế là, một lần nữa cậu lại… gõ cửa phòng Gia Cát Ám. Cuộc trò chuyện lần trước không tính là kết thúc không vui, nhưng cũng chưa tới mức vui vẻ. Lời Gia Cát Ám vẫn còn đó, không muốn đối đầu mà muốn hỗ trợ cậu, trong lòng Tông Cửu, hắn ta tương đương với quân sư quạt mo không cần chịu trách nhiệm, quân sư dâng tận cửa, không dùng thì phí quá. Quả nhiên vừa gõ, cửa đã tự động mở ra. Trước tầm mắt quần chúng, Tông Cửu một lần nữa nghênh ngang bước vào phòng No.3. Từ sau khi rời phó bản, Gia Cát Ám vẫn luôn ẩn thân, không chỉ vắng mặt trong khu đô thị công cộng ở tầng một, hắn ta cũng kiếu trong trò chơi Quốc vương, ngày nào cũng ngồi trong phòng chẳng biết bày trò gì. Thấy Tông Cửu vào, người đàn ông tóc đen chẳng thèm ngước mắt hay ngẩng đầu, hỏi, “Chuyện gì?” Tông Cửu, “Anh trả tôi giọt máu lúc trước tôi cho anh được không?” Gia Cát Ám choàng mở mắt ra. Đôi mắt thâm thúy như vực sâu lạnh lẽo nhìn thẳng vào cậu, ánh lên màu lưu ly nhàn nhạt dưới ngọn đèn mờ ảo trong phòng. Hắn ta yên lặng nhìn thanh niên tóc trắng, một lát sau lạnh lùng nói: “Không được.” Gia Cát Ám từ chối, Tông Cửu cũng hết cách. Theo những gì tên này đã nói, giọt máu đó là giao dịch giữa hai người. Chắc hắn ta dùng để xác minh xem Tông Cửu có phải người trong lời tiên tri hay không, giao dịch đã chốt kèo, đâu có chuyện đòi lại đồ. Thật ra mấy câu phía trên là nói nhảm, thực lòng là cậu đánh không lại Gia Cát Ám. Cõ lẽ vì sắc mặt chủ nhân nhà mình không tốt, Gia Cát Ám hiếm khi từ bi hỏi, “Có chuyện gì vậy?” “Đừng nói nữa,” Tông Cửu mệt mỏi, “Mệnh lệnh của trò chơi Quốc vương là lấy lại một món quà đã tặng.” “Hoa hồng của Ác ma?” Gia Cát Ám nói trúng tim đen. Thấy thanh niên gật đầu, hắn ta suy tư, “Đóa hoa của No.1 là một món đạo cụ đặc biệt.” Đạo cụ đặc biệt? Tông Cửu bất ngờ, “Một bông hoa thì làm được gì?” “Luôn đẫm sương không khô héo?” Câu joke này hơi nhạt, đặc biệt là khi thốt ra từ miệng Gia Cát Ám. Tông Cửu cạn lời, lập tức hiểu ra mấu chốt vấn đề, “Nếu là đạo cụ đặc biệt.. chờ đã.” Cảnh tượng ở chiếu bạc trung tâm Las Vegas, nhanh chóng lướt qua đầu cậu. Từ châm thuốc chơi gian, đến biểu cảm sâu xa của No.1. Tông Cửu đã phát hiện vấn đề. Lúc trước, nếu cậu lợi dụng kỹ xảo tay của nhà ảo thuật để tráo bài nhanh, vậy Ác ma thì sao? Từ đầu đến cuối Ác ma chỉ khoanh tay, nom vẻ không quá hứng thú ngồi yên trên ghế chủ tọa. Tông Cửu chưa nhìn ra dấu hiệu đổi bài của hắn. Lúc đó cậu mải chơi bẩn nên không nghĩ lại, giờ nhớ ra mới thấy chỉ có một khả năng duy nhất. … Đó là Ác ma khống chế người chia bài áo tím. Thử nghĩ mà xem, người chia bài cũng giúp ăn gian, No.1 khỏi tự ra tay chứ sao? Thì ra, cậu nhận hoa từ nguyên chủ rồi tặng lại cho con rối của nguyên chủ. Chắc chắn con rối sẽ trả hoa cho nguyên chủ, giờ Tông Cửu phải lấy lại từ nguyên chủ. Kéo lê cả buổi, nói trắng ra, Tông Cửu buộc phải tìm Ác ma một chuyến. Chắc giờ tên kia đang chờ cậu tới chứ gì. Khá lắm, tính kế hay đấy con zai. Gia Cát Ám nói chầm chậm: “Nhưng mà… vẫn còn một cách.” Một chiếc chìa khóa kỳ lạ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta, “Đạo cụ cấp B, chìa khóa vạn năng.” “Cậu có thể chọn thời gian, đến phòng No.1 làm trộm một lần.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]