Chương 47 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Ngô Chí ngồi ở góc tường nhà mình hút thuốc, đối diện với màn đêm mờ mịt vô hình, ánh mắt hắn sâu thẳm, không ai biết hắn đang nghĩ gì. Trong nhà vang lên tiếng ho của ông nội và tiếng than phiền của chị cả. Hắn chậm rãi nhả ra một làn khói, rồi cúi đầu nhìn bậc thềm xi măng dưới chân mình. Trước đó vừa có một trận mưa, trên bậc thềm rơi đầy lá khô, trông khá bừa bộn. Ngô Chí vứt đầu lọc thuốc xuống đất, sau đó đưa tay ra dọn sạch đống lá khô trên bậc thềm, như thể khối xi măng ấy là báu vật gì đó. Làm xong việc đó, hắn lại ngẩn người nhìn chằm chằm bậc thềm, rồi tự nói với chính mình: “Có ông nội và chị gái ở cạnh em, chắc sẽ không thấy cô đơn đâu nhỉ?” Bậc thềm lạnh lẽo chẳng hồi đáp lại hắn. Hắn lại tiếp tục nói: “Anh biết em sợ cô đơn nhất, nên mới an táng em ở đây. Dù gì em cũng là người anh từng định cưới, tuy không mấy yêu thương, nhưng anh cũng đã báo thù cho em rồi… Đổi lại, em mất cả tay lẫn chân…” Nói xong câu đó, hắn đứng dậy, phủi lớp tàn thuốc dính trên quần: “Anh phải đi rồi, lần sau sẽ quay lại thăm em.” Ngô Chí bước vào nhà, chào ông nội một tiếng. Trước khi đi, ông nội nắm lấy tay hắn nói: “Tiểu Chí à, Tiểu Viên không có phúc phần đó, con hãy quên nó đi. Con cũng đâu còn trẻ nữa, hương hỏa nhà họ Ngô chúng ta trông cậy cả vào con đấy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-tap-sinh-phap-y-pham-pham-er/3918517/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.