Từ tòa án lên xe, dọc đường ánh mắt Trương Tĩnh Hân nhìn nàng đều đặc biệt thâm thúy đặc biệt có mưu đồ khác, khóe miệng còn mang theo nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc. Đến ngồi trên xe cảm giác này chỉ có tăng không giảm, nàng ngồi vào ghế lái vỗ tay lái nhưng cũng không khởi động xe, trong mắt tràn đầy mật ý, còn có một tia tình ý mềm mại từ đó xẹt qua.
"Tại sao lại nhìn ta như vậy." Trần Thiên Ngữ bị nàng nhìn đến không được tự nhiên.
"Không có gì, ta chỉ muốn nhìn xem bạn gái vừa trắng vừa mềm của ta bình thường đem khí phách bá vương vừa rồi giấu ở nơi nào?"
"Nhiều lời. Thế nào, ta vừa rồi rất dọa người sao?"
"Không thấy Chỉ Nhiên dáng vẻ như bị sét đánh sao? Ngươi sớm lợi hại như vậy nàng đâu còn có cơ hội vớt vát?"
Trần Thiên Ngữ nâng tay khoát lên sau lưng ghế của Trương Tĩnh Hân, ánh mắt dừng trên gương mặt sáng sủa của nàng tinh tế thưởng thức: "Ta hỏi ngươi, ngươi sợ thật sao? Không phải người bạn gái vừa trắng vừa mềm của ngươi thì không được phải không?"
Không thể lại bị Trương Tĩnh Hân hai ba câu dời đi chủ đề, phải trực tiếp hỏi! Phải hỏi hai lần ba lần rất nhiều lần! Nắm chủ đề tư tưởng hỏi đến nàng chính diện trả lời mới thôi! Nếu không với trình độ linh hoạt trốn tránh chủ đề của Trương Tĩnh Hân, có thể cả đời Trần Thiên Ngữ cũng không có được đáp án nàng muốn.
Đáng tiếc Trần Thiên Ngữ học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-sac/2454438/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.