Chương trước
Chương sau
"Ông chủ....." Quản lý của Giang Nam Xuân gõ cửa phòng làm việc của Giang Hoan từ trước đến nay luôn cẩn cẩn dực dực, không dám tự tiện đẩy cửa đi vào. Nhưng lần đó có việc gấp không đợi bên trong đáp lại hắn liền mở cửa đi vào, nhìn thấy lại là cảnh xuân diễm tình, thiếu chút nữa mù mắt của hắn. Hắn cũng không nghĩ sẽ gặp hai nữ nhân quần áo không chỉnh tể sát vai mà qua.

"Chuyện gì." Giọng nói trầm đục của Giang Hoan qua một lúc lâu mới truyền ra.

"Ta có chút chuyện muốn báo cáo với ông chủ."

"Vào đi."

Trong phòng làm việc quả nhiên lại có một nữ nhân, trong không khí tràn ngập mùi hương cổ quái.

Nữ nhân đi trước, quản lý đóng cửa lại nói với Giang Hoan chuyện Trần Thiên Ngữ ở trên Weibo nhắm thẳng vào vấn đề an toàn thực phẩm của Giang Nam Xuân.

"Lại là tiện nhân kia? Nàng còn chưa biết sợ sao?" Giang Hoan nổi giận: "Vẫn không giết chết nàng nên nàng còn đắc ý vênh váo."

Quản lý lau mồ hôi: "Người theo dõi Weibo của Trần Thiên Ngữ rất đông đảo, một khi nàng tung tin ra thì rất nhanh sẽ lên top chủ đề. Ngươi nói, chúng ta có nên liên lạc với bên công ty Weibo một chút không... Tạm thời đem chuyện này đè xuống?"

"Nhanh đi a! Còn phải nghĩ! Chuyện như vậy cần ta dạy ngươi sao?"

"Vâng, ta sẽ đi ngay."

Giang Hoan giận không kềm được, Trần Thiên Ngữ này không có đầu óc phải không, lần trước đem nàng chỉnh thảm như vậy nàng còn dám gây sự? Ỷ vào bên cạnh có mấy kẻ tôm tép làm chỗ dựa nên không coi ai ra gì?

Loại con rệp đánh không chết như nàng không thể buông tha, phải nhổ tận gốc mới đúng.

Nữ nhân sợ nhất là cái gì?



Hừ hừ...

"Ô a, mệt mỏi quá." Trần Thiên Ngữ cố sức duỗi người, cả người tựa như hóa thành một bãi nước, đứng cũng sắp đứng không nổi, dán đến sau lưng của Trương Tĩnh Hân.

Hôm nay Trần Thiên Ngữ không đến tạp chí xã, ở lại Bình Kinh Tư Yến làm bản thảo thuận tiện chờ Trương Tĩnh Hân đóng cửa rồi cùng nhau về nhà. Kinh doanh đã kết thúc mà Trần Thiên Ngữ vẫn chưa viết xong bản thảo, kéo thêm gần nửa tiếng đồng hồ mới đem bài viết gửi đi, giải quyết xong.

Trong nháy mắt lúc đứng lên phần eo vang lên một tiếng rắc, dọa nàng nhảy dựng còn tưởng rằng trật lưng rồi, kết quả thắt lưng chỉ đơn thuần là kêu một tiếng tỏ vẻ tồn tại, tranh thủ sự đồng tình.

"Lớn tuổi rồi, làm việc cũng phải có tiết chế." Trương Tĩnh Hân cũng rất đau lòng Trần Thiên Ngữ. Trần Thiên Ngữ thể lực rất kém cỏi, bình thường một khi tăng ca liền hư thoát, sau khi về nhà tắm rửa ngã đầu liền ngủ, sáng hôm sau thức dậy còn la hét chỗ này đau chỗ kia đau: "Có lẽ đừng nên làm chuyên mục tạp chí nữa, buông lỏng cuộc sống, đi khắp nơi ăn uống cũng tốt."

"Ta không làm việc, ngươi nuôi ta a?" Cánh tay Trần Thiên Ngữ vòng qua cổ Trương Tĩnh Hân, khập khiễng bám trên lưng nàng.

"Bạn gái ngươi là đầu bếp, còn lo lắng bị đói?"

"Vậy cũng không nói chắc được. Ai, ta lớn tuổi a, tiếp qua vài năm nữa hoa tàn ít bướm ngươi càng nhìn ta càng phiền, không cảm giác mới mẻ, lúc này nếu lại xuất hiện một tiểu thịt tươi, sợ rằng ngươi sẽ ghét bỏ ta."

"Trần lão sư nói lời này... Muốn ghét bỏ thì bây giờ đã có thể bắt đầu rồi không cần vài năm nữa."

"...Cút!"

Hai người trở lại tiểu khu Lộc Sơn, Trần Thiên Ngữ muốn về biệt thự số 8 lấy vài bộ quần áo. Khí trời đã ấm áp, áo lông bị ghét bỏ, nên thay đổi trang phục nhẹ nhàng thoải mái rồi.

Trần Thiên Ngữ một mình về nhà, lúc từ trong sân đi vào trong cảm giác bầu không khí có điểm không đúng, tựa hồ có người.

Nàng cảnh giác đem thẻ mở cửa cất vào túi, quay đầu nhìn thoáng qua, trong bóng đêm tối om ẩn giấu hơi thở nguy hiểm.

Nàng có hơi sợ.

Gọi điện thoại cho Trương Tĩnh Hân, còn chưa kịp nói gì bỗng nhiên một bàn tay mạnh miệng của nàng, nàng mở to hai mắt thân thể bị mạnh mẽ kéo đi, điện thoại rơi trên mặt đất.

"Ngô! Ngô!" Nàng không biết người bắt nàng là ai, trong hốt hoảng cảm giác được có bốn nam nhân xốc nàng lên, muốn lướt qua hàng rào sân sau.

Ngoài hàng rào đậu một chiếc xe, bá một tiếng cửa xe mở ra, bọn họ muốn kéo nàng vào trong xe.

Trần Thiên Ngữ triệt để hoảng hốt, nếu quả như thật bị giam vào trong xe sẽ là chuyện đáng sợ nhất trong đời nàng! Nàng liều mạng giãy dụa, nhưng với sức lực một mình nàng làm sao đối kháng được bốn nam nhân cao lớn!

Trong nháy mắt lúc bị ném vào trong xe, tuyệt vọng cùng sợ hãi đem thân thể nàng khóa lại, khó có thể cử động.

Bốn nam nhân cái gì cũng không nói, đứng ngoài cửa xe nhìn nàng một cái, tựa hồ đang xác định cái gì. Ba nam nhân lên xe bắt đầu nổ máy, nàng nhìn thấy băng dính cùng dây thừng.

"Trương Tĩnh Hân —!" Trần Thiên Ngữ tê tâm liệt phế hô to, nam nhân đạp một cước lên lưng nàng, rút dao ra.

"Đừng lộn xộn, nếu không sẽ rạch mấy dao trên mặt ngươi."

Ngay lúc cửa xe sắp đóng lại, một bàn tay chen vào, cửa xe hung hăng kẹp vào cánh tay kia, xe không thể đóng lại.

Miệng của Trần Thiên Ngữ đã dán băng dính, tay chân bị dây thừng trói chặt, vô hạn hy vọng mà nhìn về phía cửa xe.

"Buông nàng ra." Đúng là Trương Tĩnh Hân.

Nước mắt lập tức rơi xuống, Trần Thiên Ngữ đặc biệt hy vọng Trương Tĩnh Hân đến cứu nàng, nhưng lại không hy vọng nàng xuất hiện Trương Tĩnh Hân lợi hại hơn nữa cũng không thể một mình đối phó bốn nam nhân có vũ khí! Nàng đến cứu người chính là đem bản thân đẩy vào nguy hiểm.

Nhưng nàng chính là không để ý an nguy của bản thân mà xuất hiện!

Nam nhân cầm dao trực tiếp chém một dao trên tay Trương Tĩnh Hân, hai người khác duỗi chân đá ra, Trương Tĩnh Hân cũng chưa từng buông tay. Xe khởi động, xoay ngang một cái đem Trương Tĩnh Hân hất văng ra ngoài.

Xe đổi hướng tăng tốc rời đi, Trương Tĩnh Hân nhắm ngay cơ hội nhảy vào trong xe, cửa xe lại một lần nữa bị nàng nắm lấy.

Trương Tĩnh Hân lập tức đứng dậy, rút dao gọt trái cây ra, một dao cắm vào cổ nam nhân lái xe.

Nam nhân kêu thảm thiết, xe mất phương hướng lao vào bụi cây, lúc này một đám vệ sĩ chạy đến.

Trần Thiên Ngữ bị một dao nhanh chuẩn ngoan độc của Trương Tĩnh Hân dọa ngây người, Trương Tĩnh Hân nắm lấy cổ áo ném nàng ra khỏi xe. Nàng lộn vài vòng trên đường, được đám vệ sĩ đỡ lấy.

"Trần tiểu thư! Trần tiểu thư ngươi không sao chứ!"

"Mau đi cứu người!" Trần Thiên Ngữ căn bản bất chấp đau đớn, kéo băng dán trên miệng xuống, lung tung tháo dây trói trên tay. Trần Thiên Ngữ nhận ra những thứ này là những người sau lưng Trương Tĩnh Hân âm thầm bảo vệ nàng. Lúc nàng đang nói chuyện thì đã có hai người đuổi theo chiếc xe, đem Trương Tĩnh Hân kéo ra ngoài.

Vệ sĩ và nam nhân trong xe loạn chiến, Trần Thiên Ngữ thấy Trương Tĩnh Hân nằm trên mặt đất sợ đến nước mắt giàn giụa, lảo đảo chạy đến chỗ nàng.

"Trương Tĩnh Hân! Ngươi không sao chứ! Trương Tĩnh Hân!"

Trương Tĩnh Hân lúc đầu vẫn nhắm mắt, nghe giọng nói của Trần Thiên Ngữ mới khó khăn trở mình ngồi dậy. Trần Thiên Ngữ đỡ nàng trên dưới nhìn loạn, trong ngoài kiểm tra: "Có bị thương ở đâu không?! Có hay không!"

Trương Tĩnh Hân bưng chặt bàn tay, thống khổ nói: "Chúng ta.... Rời khỏi nơi này trước...."

Trần Thiên Ngữ cũng không biết bản thân lấy đâu ra sức lực trực tiếp bế Trương Tĩnh Hân lên, bế nàng vào cửa tiểu khu.

Bảo an của tiểu khu toàn bộ đều đến rồi, chỉ chốc lát sau cảnh sát cũng chạy tới, khống chế kẻ bắt cóc.

Trương Tĩnh Hân đi không được, muốn ngồi xuống, Trần Thiên Ngữ ôm nàng khóc lớn.

"Uy, Trần lão sư, khóc cái gì a, ta còn chưa có chết đâu." Trương Tĩnh Hân bị nàng cọ đến khuôn mặt đầy nước mắt, bị ôm đến hít thở không thông.

"Làm ta sợ muốn chết — tại sao ngươi có thể đem ta vứt ra! Vạn nhất ngươi có chuyện gì không may ta còn sống được không! Ôôô—." Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng gào khóc như vậy, nhưng lúc này lo âu và vui mừng khi thoát khỏi kiếp nạn hai tâm tình song song tác động khiến nàng khóc đến đen trời tối đất.

Khóc khóc một hồi cảm thấy có gì đó không đúng a, phải nhanh chóng đưa nàng đến bệnh viện kiểm tra một chút: "Xe cứu thương! Điện thoại Điện thoại! Điện thoại!" Nàng cũng không biết mình đang nói cái gì.

Cảnh sát cùng bảo an đến hỏi tình trạng của các nàng trấn an nói xe cứu thương sẽ lập tức đến, Trần Thiên Ngữ nhìn thấy bảo an liền giận không chỗ phát tiết, cư nhiên có thể để cho một chiếc xe không rõ lai lịch như vậy minh mục trương đảm dừng sau tiểu khu, kết quả thật đã xảy ra chuyện đánh xong hai vòng bọn họ mới xuất hiện! Trước đây Trương Tĩnh Hân đã trách cứ một lần, nhưng bọn họ căn bản không để tâm, ra vào đều rất qua loa!

Nhưng bây giờ không phải là lúc cùng bọn họ hao tổn thời gian, Trương Tĩnh Hân tuy rằng chưa nói nhưng vẫn bưng bàn tay phải. Trần Thiên Ngữ nhớ kỹ là Trương Tĩnh Hân đã dùng tay ngăn cửa xe, va chạm mãnh liệt khẳng định là đã bị thương!

Tay bị thương....

Trương Tĩnh Hân là một đầu bếp!

Trần Thiên Ngữ sợ đến nói không nên lời, lo âu nhìn Trương Tĩnh Hân.

Trương Tĩnh Hân hiểu rõ nàng đang lo lắng cái gì, an ủi: "Yên tâm, phỏng chừng chỉ là vỡ xương, nghỉ ngơi vài tháng thì sẽ tốt thôi. Hơn nữa, ta là thuận tay trái."

Khóe miệng Trần Thiên Ngữ rũ xuống, lại bắt đầu khóc, một đường khóc đến bệnh viện.

Trương Tĩnh Hân nhìn nàng như vậy còn cười nói: "Bạn gái của ta thế nào đáng yêu như vậy a?"

Bàn tay của Trương Tĩnh Hân quả thực bị vỡ xương, bác sĩ nói nàng phải tịnh dưỡng một tháng, một tháng sau có thể bàn tay vẫn không thể dùng lực nhưng đừng lo lắng, chậm rãi điều chỉnh ba đến năm tháng thì có thể khỏi hẳn.

Nghe được lời của bác sĩ Trần Thiên Ngữ lúc này mới xem như là yên tâm buông xuống tảng đá lớn.

Hai người đi trên hành lang bệnh viện, Trương Tĩnh Hân không được nhàn rỗi, cầm điện thoại chụp cho Trần Thiên Ngữ một tấm ảnh: "Ngươi xem ngươi, lớp trang điểm đều khóc đến lem, thật là xấu."

Trần Thiên Ngữ thút thít: "Ngươi, ngươi ghét bỏ ta. Còn không phải ta đau lòng vì ngươi. Lần sau không được làm những việc nguy hiểm như vậy nữa."

"Đây coi là nguy hiểm gì. Vừa nhận điện thoại của ngươi thì ta đã biết ngươi xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến. Thấy ngươi bị kéo vào trong xe ta cũng sắp phát điên, nào còn nghĩ đến việc khác. Nếu như ngươi gặp chuyện không may....." Trương Tĩnh Hân nói đến đây cũng có chút nói không nên lời, đôi mắt cũng đỏ hoe.

Nhìn dáng vẻ nàng như vậy Trần Thiên Ngữ càng thêm đau lòng, nhón chân lên ôm lấy nàng: "Ta không sao a.... Nhờ có ngươi ở đây, ta không có chuyện gì."

Trương Tĩnh Hân vùi mặt vào hõm vai của nàng, nước mắt lặng lẽ thấm vào áo Trần Thiên Ngữ, hồi lâu mới nghẹn ngào ân một tiếng.

Nghe được thanh âm này, Trần Thiên Ngữ cực kỳ đau lòng.

Ngày kế hai người đến đồn cảnh sát làm ghi chép.

Trương Tĩnh Hân đâm một dao là thuộc về tự vệ, không chịu bất kỳ trách nhiệm gì.

Cảnh sát đã triển khai điều tra đối với chuyện này. Việc này là ai làm, trong lòng Trương Tĩnh Hân biết rõ. Nàng muốn ba nàng hỗ trợ hẹn gặp cục trưởng, vạch trần các loại vết đen của Giang Hoan.

Kỳ thực cục trưởng đã sớm biết chuyện của Giang Hoan, chỉ là vẫn không có chứng cứ không ra tay. Trương Tĩnh Hân đem tư liệu Hiểu Hiểu gửi cho nàng đưa cho cục trưởng.

"Loại khối u ác tính của xã hội này cần phải sớm ngày trừ bỏ, trả lại xã hội an toàn cho nhân dân." Trương Tĩnh Hân nói.

Sự kiện lần này quả thực khiến Trần Thiên Ngữ hoảng sợ, một tháng sau đó nàng đều phải để Trương Tĩnh Hân ôm nàng thì mới ngủ được, đèn cũng không dám tắt.

Sợ thì sợ nhưng đối với những hành vi của Giang Hoan nàng tuyệt không dung tha.

Trên Weibo đều đang đồn Trần Thiên Ngữ gặp nạn, nàng cũng trầm mặc thật lâu, rất nhiều người suy đoán lúc này nàng đang sợ hãi.

Trần Thiên Ngữ quyết định đứng ra.

Nếu như nàng thật sự thỏa hiệp, vì tự bảo vệ mình mà từ nay về sau im miệng không nói, nàng kia không phải là bị Giang Hoan đánh bại rồi sao?

Nhưng trước khi lên tiếng lần nữa, Trần Thiên Ngữ vẫn hỏi ý kiến của Trương Tĩnh Hân.

Là người thân cận nhất bên cạnh, nàng phải lo lắng cho an nguy của Trương Tĩnh Hân.

"Ta toàn lực ủng hộ ngươi nha." Trương Tĩnh Hân dùng tay trái nấu ăn, mỉm cười nói: "Đây mới là Trần lão sư ta yêu. Hơn nữa ta một chút cũng không sợ Giang Hoan, hắn có gan thì đến lần nữa đi."

Có những lời này của nàng, Trần Thiên Ngữ tràn đầy ý chí chiến đấu!

Weibo mới nhất của Trần Thiên Ngữ:

"Nói vậy các vị đều nghe nói gần đây ta gặp sự cố, cảm tạ mọi người quan tâm, ta không sao, chỉ là bạn ta vì bảo vệ ta mà bị thương. Ta rất phẫn nộ, nhưng ta không sợ, ta lựa chọn tiếp tục đứng về thực phẩm an toàn lên án thương gia vô lương tâm! Bọn họ tất cả đều lấy tiền làm chuẩn không để ý đến sức khỏe và tính mạng của người khác! Hành vi ti tiện bậc này phải bị toàn diện phản đối! Ta sẽ không lùi bước ta sẽ đấu tranh đến cùng! Ta cũng tin tưởng cảnh sát nhất định sẽ trừng trị lũ sâu mọt xã hội này theo pháp luật!"

Bạn trai của Kỳ Uyên lại giúp một chút, thậm chí đem việc này đưa lên tin tức buổi chiều, được dự luận xã hội quan tâm.

Không lâu sau cảnh sát toàn diện điều tra Giang Hoan cùng Giang Nam Xuân, kéo ra những hành vi phạm pháp của hắn cùng với vấn đề vi phạm an toàn nghiêm trọng của nhà hàng.

Giang Hoan bị bắt giữ để điều tra, Giang Nam Xuân đóng cửa.

Trần Thiên Ngữ nghiễm nhiên trở thành tấm gương to lớn được mọi người kính ngưỡng trong giới ẩm thực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.