Mặt trời lóa mắt dâng lên từ phía đông, tia nắng ban mai tươi sáng chiếu lên người thật ấm áp, âm u cùng ẩm ướt bị đuổi tản xa. Ở xa xa có thể nhìn thấy đám người tới tới lui lui như một điểm đen nhỏ, không khí phi thường náo nhiệt.
Cách Ngôn rốt cuộc cũng có cảm giác được sống lại. Cậu thậm chí cho rằng hết thảy mọi chuyện phát sinh hôm qua chỉ là ảo giác, thực ra cậu vẫn đang cầm chai nước tương đứng ở ven đường chờ xe.
Cách Ngôn cảm khái ở trong lòng, nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh của nam nhân cậu đã ngac trở lại hiện thực. Tựa như người đang tỉnh tỉnh mê mê thì bị một gậy đánh vào đầu, làm cậu nhớ tới một sự thật không dám đối mặt: Từ hôm nay trở đi cậu đã vĩnh viễn mất đi tự do, nhân sinh của cậu nhiều thêm một chủ nhân tàn bạo. Nếu cho cậu một cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ xem hoàng lịch trước khi ra cửa.
Chủ nhân tàn bạo quay đầu lại nhìn thấy người hầu hai mắt thất thần, hàng mày nhăn vừa biến mất lại xuất hiện. Y trước nay chưa bao giờ thấy người hầu nào như vậy, đi vài bước đã mệt muốn chết. Người hầu nhà người khác đều theo sát bước chủ nhân, người hầu của y thì ngược lại, thường muốn chủ nhân dừng lại chờ cậu. Nhất khẩn nhất tùng (?) giống như dắt theo một con cún vậy. Nam nhân hoài nghi không biết quyết định nhận cậu làm người hầu của mình có chính xác hay không.
Nếu Cách Ngôn biết ý tưởng của y nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-ra-toi-cung-dung-hack/1014993/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.