Ánh nến tầng tầng lớp lớp, cháy sáng giữa cung điện rộng rãi, hễ là màu sắc cùng với toàn bộ đồ vật tượng trưng cho sự vui mừng đều bị cất đi, thay vào đó là khung cảnh màu trắng thuần túy, hoa văn phía trên bình hoa bình phong cũng phải che lại, tất cả đồ vật đều thanh lịch tao nhã. 
Thái hậu qua đời, đây là quốc hiếu, dân chúng trăm nơi cấm cưới xin, các cửa hàngkhông được buôn bán trong tám tuần, trong kinh thành, không khí càng trang nghiêm. Công tử thế gia ngày thường chơi bời lêu lổng, phong lưu khoái hoạt, nhưng bây giờ phải ngoan ngoãn cụp đuôi, ở trong nhà làm tôn tử. Gia hiếu không thể so với quốc hiếu được. Nếu như náo loạn gây ra sự cố gì bên trong nhà, cùng lắm bị quan viên trách mắng, làm ra cái gì lúc quốc hiếu bị ngự sử biết, một tờ công văn đưa lên, khôngcẩn thận cả nhà rơi đầu. 
Vì thế, trị an trong kinh thành, chưa bao giờ tốt như hiện tại. 
Trước ngự án, Vũ Văn Hi đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương, hắn đã lên triều lại từ bảy ngày trước, ai cũng có thể để tang, nhưng làm vua của một nước, hắn khôngđược có nhiều thời gian để đau buồn. Quốc gia không vì một người qua đời mà đình chỉ hoạt động, trên thực tế, trong tháng này tấu sớ tích lại cũng sắp chôn được người rồi. 
Giang Hỉ nhìn ra ngoài điện một chút, thấy sắc trời đã tối, nhìn hoàng đế một lúc thấy người không có dự định nghỉ ngơi, liền tiến lên cầm lấy cái lồng cùng áo khoác ra bên ngoài đèn cung đình, gạt đốt đèn, "Xoạt xoạt" vài tiếng, chỉ nháy mắt bên trong sáng lên không ít, sau đó đem cất kỹ, lúc này mới lui về vị trí cũ. Vũ Văn Hi tùy tay cầm lấymột quyển tấu chương, lúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-phi/1787575/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.