Chương trước
Chương sau
Editor: Temo
Beta: Natalie Pham
Trong nhóm tú nữ mới tiến cung, thiên kim tiểu thư Nghiêm gia được Hoàng thượng thị tẩm đầu tiên. Sau đó được ban thưởng rất nhiều châu báu còn được Hoàng thượng chọn thị tẩm ba ngày liên tục khiến cho tất cả các cung nhân đều biết rõ vị này chính là tân sủng mỹ nhân của Hoàng thượng.
Nếu Tiêu hoàng hậu không có "ẩn cư” ở Chiêu Minh cung, thì chiếu theo thông lệ, ngày kế tiếp sau khi thị tẩm Nghiêm tiệp dư phải tới Chiêu Minh cung thỉnh an Hoàng hậu. Đây cũng là dịp cho các vị phi tần trong cung đang tò mò hoặc ghen tị thấy mặt vị “tân sủng mới” chỉ trong thời gian ngắn mà đã rất nổi bật. Nhưng hiện tại, Tiêu hoàng hậu không quản lý hậu cung, thân phận Liễu quý phi thì lại không đặc biệt để truyền phi tần tới gặp nàng. Vì thế lời đồn liên quan đến Nghiêm tiệp dư, tuy lời đồn trong cung rất náo nhiệt, thế nhưng không ít phi tần cũ vẫn chưa có cơ hội thích hợp để nhìn thấy vị Nghiêm tiệp dư trong lời đồn này.
Hiện giờ, Tiêu hoàng hậu gần như đã bị phế, do đó quyền lợi cùng thánh sủng ở hậu cung cơ bản nằm ở trong tay của tứ phi, chỉ là không ai nghĩ đến, người đầu tiên Ngiêm tiệp dư đối đầu không phải là Liễu quý phi có khí thế vô cùng mạnh mẽ, mà là Thục phi ôn nhu hiểu chuyện.
Lúc này, Thẩm Mạt Vân đang đứng ở cuối đoạn hành lang gấp khúc, trước sau như một luôn luôn có ý cười ôn như ấm áp, tay phải nhẹ nhàng kéo lên chiếc khăn lụa tơ tăm thêu như ý sắp rơi từ cánh tay phải xuống, làm lộ ra cánh áo trong màu xanh nhạt, tựa như đang tung bay vậy, Hồng Tịch và hạ nhân chờ phục vụ ở phía sau nàng, xếp thành một đoàn dài.
Ngày hôm nay Bảo nhi ở ngự hoa viên chơi đùa quá vui nên bà vú và các ma ma dỗ thế nào con bé cũng không chịu trở về, các nàng không còn cách nào khác đành phải bẩm báo với Thẩm Mạt Vân để xin chỉ thị từ nàng, vì lẽ đó Thẩm Mạt Vân tự mình mang theo người hầu đi ra ngoài tìm con gái, chỉ không ngờ giữa đường gặp được phi tần được Hoàng thượng sủng ái gần đây Nghiêm tiệp dư.
"Nương nương, đó là vị Nghiêm tiệp dư ở Y Tuyết hiên."
"À?" Thẩm Mạt Vân đáp lời, vẻ mặt không thay đổi đánh giá nữ tử trước mắt, chỉ thấy nàng dung mạo thanh lệ, dáng người quyến rũ, vẻ mặt lạnh như băng, biểu hiện cao ngạo, màu da trắng nõn, nhìn qua chính là băng sương tiểu mĩ nhân. Đây là một cô nương vô cùng xinh đẹp, điều này là chắc chắn. Hoàng thượng làm gì có tâm tư đối với một nữ nhân như Vô Diệm chứ, đối với người đàn ông đó yếu tố đầu tiên để chọn nữ nhân là phải xinh đẹp.
Bất quá nàng có chút bất ngờ, trong suy nghĩ của nàng, vốn tưởng tân sủng Nghiêm tiệp dư của hoàng thượng phải là một mỹ nhân có phong thái quyến rũ xinh đẹp vì dù sao Liễu quý phi là tuýt người như vậy nên mới khiến Hoàng thượng sủng ái nhiều năm như thế, không ngờ vẻ đẹp của Nghiêm tiệp dư hoàn toàn trái ngược với Liễu quý phi. À, nhớ lại trước kia cũng có Tưởng tài tử, không chừng hoàng đế chính là dạng kia, thích sự thách thức và vân vân...
Thu hồi tâm tư, chỉ trong chớp mắt, Thẩm Mạt Vân đóng lại suy nghĩ chuẩn bị bay tới trời xanh của nàng, ánh mắt Thẩm Mạt Vân nhẹ nhàng dừng trên người Nghiêm tiệp dư, nàng chỉ đợi vị băng sương mỹ nhân này thực hiện cung lễ là có thể rời đi.
Nghiêm tiệp dư mím đôi môi hồng nhạt, cung nữ phía sau kéo nhẹ ống tay áo phía dưới, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ hơi nghiêng thân mình làm lễ: "Thần thiếp tham kiến Thục phi nương nương."
Hồng Tịch hơi nhướng mày, Tố Nguyệt mở to hai mắt, trên mặt thoáng chút ngạc nhiên; các cung nhân theo sau hai người thì đồng loạt liếc nhìn về phía Thẩm Mạt Vân, còn sắc mặt của các cung nhân theo sau Nghiêm tiệp dư đều đổi thay đổi. Tuy mọi người khôi phục lại bình thường rất nhanh nhưng không khí lại nặng nề khiến người ta không thở nổi.
Dường như Nghiêm tiệp dư không nhận thấy không khí xung quanh đột nhiên biến đổi, nàng vẫn duy trì vẻ mặt cao ngạo, bình tĩnh nhìn thẳng phía trước, có vẻ cũng không lo lắng Thục phi sẽ gây khó dễ nàng.
Thẩm Mạt Vân nhíu mày, cảnh tượng trước mắt này thật sự rất quen thuộc, đúng làm người ta ngao ngán, mấy người gọi là "Tài nữ" đều tránh không được kiểu cách “mèo khen mèo dài đuôi” như thế này. "Tiệp dư tiến cung cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ, thế mà lễ tiết vấn an… tiệp dư còn chưa học tốt sao? " Thẩm Mạt Vân hỏi những cung nhân hầu hạ Nghiêm tiệp dư.
Một cung nữ sắc mặt trắng nhợt trong đám quỳ xuống nói: "Bẩm Thục phi nương nương, cung quy lễ tiết của chủ tử là do Từ ma ma phụ trách dạy, đã học rất tốt rồi ạ."
Hồng Tịch hiểu ý, tiến lên một bước thay chủ tử nhà mình đặt câu hỏi: "Một khi đã như vậy, ta hỏi ngươi, chính tam phẩm tiệp dư khi nhìn thấy Thục phi nương nương, nên có lễ nghi như thế nào?"
Thân mình cung nữ kia khẽ run lên, run rẩy nói: "Theo, theo quy củ, nên... Nên làm theo lễ quỳ lạy."
Nghiêm tiệp dư nghe cung nữ trả lời xong, trong mắt nổi lên sự khó chịu cùng sắc mặt giận dữ, vẻ mặt không còn cao ngạo như trước ngược lại có chút hoả khí. Lúc này, Hồng Tịch hướng nàng thi lễ, cung kính nói: "Tiệp dư nương nương, thỉnh ngài hướng Thục phi nương nương tiến hành quỳ lạy chi lễ, để tránh làm hỏng cung quy, nếu không lỡ như các chủ tử khác hỏi đến, các vị ma ma dạy người cung quy cũng không tiện trả lời."
Môi Nghiêm tiệp dư vừa động như muốn nói cái gì, nhưng thấy được cung nữ bên người đưa qua ánh mắt, nàng nuốt lời muốn nói trở lại nhưng vẫn cứ trầm mặc bất động.
Hồng Tịch thấy thế, còn định tiếp tục nói tiếp, thì Thẩm Mạt Vân lên tiếng: "Đi truyền các ma ma đã chỉ dạy cung quy lễ nghi cho Nghiêm tiệp dư lại đây cho ta, ta muốn hỏi tội cho rõ ràng, các nàng dạy quy củ cho cung tần mới thiếu sót như vậy là thế nào? Hoàng thượng với hoàng hậu nương nương vẫn còn ở đây, thế mà cũng dám dạy dỗ chậm trễ như vậy. Thật sự là phản. Tố Nguyệt, chốc nữa sau khi tìm thấy đại công chúa sau, đừng quên nhắc nhở ta tới diên khánh cung đi dạo. Nhiều ngày không cùng quý phi tỷ tỷ nói chuyện, cũng có chút nhớ nàng."
Tố Nguyệt phúc thân nói: "Vâng thưa chủ tử."
Lời này vừa nói ra, nhóm cung nhân đi theo sau Nghiêm tiệp dư cung đồng loạt quỳ xuống, miệng hô: "Chúng nô tì đáng chết, thỉnh Thục phi nương nương tha mạng..." Nếu như tìm tới Liễu quý phi náo loạn, Nghiêm tiệp dư bị phạt như thế nào khó nói trước, nhưng bọn họ là cung nhân hầu hạ tuyệt đối không tránh khỏi bị xử phạt, có khi còn có thể bị mất tánh mạng.
Rốt cuộc Nghiêm tiệp dư không duy trì nổi vẻ mặt cao ngạo, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, sau đó bình tâm lại, từ tốn quỳ xuống đất lạy, nằm rạp người nói nói: "Thiếp thân tiệp dư Nghiêm thị gặp qua Thục phi nương nương."
Lúc này Thẩm Mạt Vân mỉm cười nhìn về phía Nghiêm tiệp dư, nói: "Lễ nghi của Tiệp dư muội muội không sai, lễ quỳ lạy này làm không có một chút sai sót nào, có thể thấy được lúc trước đã khổ công học tập. nếu đã bỏ ra tâm tư, thì đừng lãng phí, nên cố gắng che đậy mới phải, muội muội thấy có đúng không?”
"Xin nghe theo lời Thục phi nương nương dạy bảo." Nghiêm tiệp dư cúi đầu nói, đầu ngón tay níu chặt lớp trong tay áo trở nên trắng bệch. Đây chính là sự khác biệt mà địa vị thân phận, chỉ vì Thẩm Mạt Vân phẩm cấp cao hơn nàng, nên chẳng cần kiêng nể làm khó nàng.
Hôm nay đánh đòn cảnh cáo, khiến Nghiêm tiệp dư từ bên trong sắc màu của "sự sủng ái" mà tỉnh ra một nửa, nhưng nhớ đến lời Hoàng thượng nói với nàng hai ngày trước, trong lòng nàng vẫn là có chút không cam lòng.
"Đứng lên đi." Lời mà Thẩm Mạt Vân cần nói đều đã nói, liền nói một câu rồi nhấc chân bước đi, các cung nhân phía sau tự động đi theo. Từ xưa đến nay lấy quyền thế áp chế người khác là một phương pháp bị người khác lên án nhiều nhất, nhưng Thẩm Mạt Vân phải phải thừa nhận rằng cảm giác này thật sự rất thoải mái.
Về phần cho gọi nhóm ma ma và đi tới Diên Khánh cung tự nhiên chính là nói miệng thôi, Thẩm Mạt Vân đi rồi, đương nhiên có người cảm thấy có chỗ không thoải mái nên đã náo loạn làm chuyện này thành lớn, cho nên người tra hỏi. Sau khi đã đi xa, Hồng Tịch nhỏ giọng nói với Thẩm Mạt Vân: "Chủ tử, nô tì nghe nói, hôm nay Hoàng thượng lại lật bài tử của Nghiêm tiệp dư, lỡ như nàng ta hướng Hoàng thượng nhắc tới chuyện hôm nay..."
Thẩm Mạt Vân nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Nghiêm tiệp dư. Năm năm sống trong cung, ánh mắt như vậy nàng đã thấy qua không mười thì cũng tám lần, vì thế trả lời "Không có lỡ như, nàng ta nhất định sẽ nói với Hoàng thượng."
Hồng Tịch sợ hãi: "Vậy..."
Thẩm Mạt Vân không chút lo lắng nói: "Không lo, chỉ là một cái tiệp dư nho nhỏ thôi, không nể mặt sư thì cũng nể mặt phật, Hoàng thượng sẽ không vì vậy mà làm mất mặt mũi Trường Nhạc cung." Nói cách khác, chính là nhìn phân thượng của hai người con gái mà thôi, Vũ Văn Hi sẽ không bỗng nhiên thành hôn quân Chu U Vương*, chính là giết mẹ cách chức con, mị lực cùng thủ đoạn của Nghiêm tiệp dư chưa đến mức như vậy. Trái lại, nếu Nghiêm tiệp dư thật sự hướng Hoàng thượng cáo trạng, thì phỏng chừng nàng ta sẽ bị vắng vẻ một thời gian.
* Chu U Vương, tên thật làCơ Cung Tinh(姬宮湦),là vị vua thứ 12 củanhà Chutronglịch sử Trung Quốc. Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳTây Chu.Chu U Vương là con traiChu Tuyên Vương– vua thứ 11 nhà Chu. Có tài liệu ghi ông sinh năm thứ 33 đời Tuyên vương (795 TCN). Vì yêu Bao Tự, U vương muốn phế bỏ Thân hậu và thái tử Nghi Cữu để lập Bao Tự và Bá Phục. Bao Tự rất ít khi cười. U vương tìm mọi cách để làm Bao Tự cười nhưng đều không thành. Quanh đất nhà Chu cai trị vốn xây nhiều tháp dầu để khi có giặc kéo đến thì đốt các cột lửa báo hiệu chochư hầuđến cứu. Theo lời Quắc công Thạch Phủ, Chu U vương sai đốt lửa cho chư hầu mang quân đến để cho Bao Tự cười. U vương làm theo.Quân chư hầu mấy nước lân cận trông thấy các cột lửa cháy, ngỡ là có giặc bèn hớt hải mang quân đến cứu. Đến kinh thành, thấy mọi người vẫn đi lại bình thường, không có giặc giã gì cả. Các chư hầu ngơ ngác nhìn nhau. Bao Tự ở trên đài trông thấy bật tiếng cười lớn. U vương vô cùng hoan hỉ vì làm được cho Bao Tự cười. Xong U vương lệnh cho các trấn chư hầu rút quân về vì không có giặc.Từ lần Bao Tự cười, U vương rất mừng, lại sai đốt lửa phong đài lần nữa và các chư hầu lại bị lừa. Từ đó các chư hầu mất lòng tin vào thiên tử nhà Chu.
"Nương nương anh minh." Hồng Tịch yên lòng, cười nói.
Thẩm Mạt Vân cười cười, trong lòng lại thở dài một cái, nữ nhân tội gì đi khó dễ nữ nhân, hết lần này đến lần khác ở thói đời này, nữ nhân gặp khó khăn cũng chỉ vì nữ nhân..
Một đám người đi tới ngự hoa viên, Thẩm Mạt Vân tìm được Bảo nhi, dỗ dành nàng trở về nghỉ ngơi. Cho tới khi trở lại Trường Nhạc cung, gọi cung nữ vào hầu hạ Bảo nhi rồi sau đó tiến vào phòn trong, Thẩm Mạt Vân phân phó Tiễn Dung: "Đi gọi các ma ma giáo dưỡng bên cạnh đại công chúa lại đây một chuyến."
Tiễn Dung không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng đi ra ngoài gọi người đi lại.
Chỉ chốc lát sau, hai ma ma giáo dưỡng Đường thị cùng Lâm thị vội vàng bước vào trong phòng, năm nay các nàng vừa mới được sai tới từ thượng cung cục. Đương nhiên, vì đại công chúa rất được sủng ái, cho nên Giang Hỉ rất chú ý, còn tự mình đi đến thượng cung cục quan tâm một chút, bởi vậy thượng cung cục lần này đưa tới Lâm thị và Đường thị tuyệt đối đã qua ngàn vạn tuyển chọn, bất kể bối cảnh hay nhân phẩm đều không tìm ra nửa điểm tật xấu. Thẩm Mạt Vân cũng đã âm thầm quan sát họ một thời gian, thấy hai ma ma coi như cũng đáng tin, có thể yên tâm để Bảo nhi thân cận các nàng.
Đột nhiên được Thục phi cho gọi làm Đường thị và Lâm thị có đôi chút lo lắng, nhìn thấy Thẩm Mạt Vân ngồi ở ghế dựa, hai nàng đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Nô tì bái kiến Thục phi nương nương."
Thẩm Mạt Vân gật đầu, nâng tay nói: "Đứng lên đi." Đợi các nàng đứng lên hết, mới tiếp tục nói: "Gần đây Đại công chúa đều là được các ngươi hầu hạ, thật vất vả hai vị ma ma."
Đường thị và Lâm thị vội trả lời không dám, trong lòng càng bất an.
Thẩm Mạt Vân nói khách sáo vài câu, liền đi vào vấn đề chính, "Ta biết hai vị đều là lão nhân ở trong cung, lại là giáo dưỡng ma ma của đại công chúa, ở trong cung đối nhân xử thế với mọi người đều không sai. Tuy đại công chúa còn nhỏ, nhưng năm nay cũng đã năm tuổi, qua thêm vài năm nữa cũng là đại cô nương, vốn dĩ ta nên mang nàng theo bên cạnh để tự mình dạy dỗ nhưng vì ngũ hoàng tử còn quá nhỏ, ta thật sự không thể không lo..."
Nói tới đây, Đường thị đại khái đã hiểu được ý tứ của Thẩm Mạt Vân nên cười đáp lời: "Nô tì có thể được hầu hạ đại công chúa, là phúc phận của nô tì, nương nương nói như vậy, thật sự là thiệt thòi."
Lâm thị cũng theo nói vài lời tương tự, không gì khác ngoài muốn biểu lộ trung tâm.
Thẩm Mạt Vân nghe xong, cười nói: "Các ma ma không cần như thế. Nữ nhi nuông chiều một chút cũng không sao, lại là thiên gia công chúa, nuông chiều Bảo nhi một chút cũng không quá mức, chính là đối xử với nữ tử, thật sự khó có thể giống như nam nhân được. Nếu là có cái không tốt, sẽ hủy cả một đời. Các ma ma ở trong cung biết được nhiều việc hơn, khi cần thiết nên khuyên nhủ nàng một chút "
"Đây là điều dĩ nhiên, xin nương nương yên tâm." Đường thị vội trả lời, rồi lại vừa cười vừa nói, "Đại công chúa thông minh lanh lợi, lại được Hoàng thượng yêu thích, cuộc sống sau này sẽ rất tốt, nương nương đừng phiền lòng."
Thẩm Mạt Vân nhấn mạnh: "Dù thông minh lanh lợi, cũng phải hiểu chuyện thì sau này mới có cuộc sống tốt được."
"vâng, là nô tì thiển cận."
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lúc, nàng thật sự luyến tiếc Bảo nhi còn bé mà không có tuổi thơ, hơn nữa hôm nay gặp chuyện của Nghiêm tiệp dư, nàng càng kiên quyết với suy nghĩ của nàng. Cho dù công chúa Đại Tề nổi tiếng là tùy hứng, chỉ cần Bảo nhi không quá giới hạn được rồi. Thời đại này đã đủ chèn ép thân phận nữ nhân rồi, hiếm thấy nữ nhân sinh ở hoàng gia, có thể như nàng sống không sợ gì cả, nàng cần gì phải nắm những quy tắc trong thế giới này để dạy Bảo nhi? Chỉ cần sau này Bảo nhi hiểu được đạo đối nhân xử thế cùng thần thái thế tục, tính kiêu căng thì cũng kệ đi, chí ít Bảo nhi có vốn liếng dù tiêu sài cả đời cũng không hết.
——————————————
Ở Y tuyết các
Màu trắng khói từ bên trong tử kim lư hương chậm rãi bay ra, xoay một vòng rồi bay lên cao giữa không trung, khiến cả phòng có mùi thơm ngát. Mây mù lúc ẩn lúc hiện, trong phòng vang lên tiếng đàn kỳ ảo, cho dù là kỹ xảo hay tình cảm, đều có thể ca lên một tiếng "Êm tai".
"Hoàng thượng." Đàn xong một bài, Nghiêm tiệp dư thấy Vũ Văn Hi không có ý muốn nghe tiếp liền bảo cung nữ mang cầm đi, nàng bước lại gần bên Hoàng thượng, nói.
"Vất vả cho Ái phi." Vũ Văn Hi cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hơi nhíu đầu mày, rồi đặt chén trà xuống khay, thấy Nghiêm tiệp dư còn đứng ở đằng kia, hắn liền chỉ chỗ bên cạnh nói, "Ngồi đi."
"Tạ Hoàng thượng." Nghiêm tiệp dư thi lễ, ngồi xuống bên cạnh Vũ Văn Hi bên, sau đó được Hoàng thượng ôm vào lòng. Nhớ tới cuộc gặp gỡ với Thẩm Mạt Vân hôm nay, trong lòng nàng khẽ động, liền ỷ ôi, âm thanh mềm mỏng gọi: "Hoàng thượng."
"Hả? Ái phi có điều gì muốn nói?" Vũ Văn Hi cúi đầu, nhìn tiểu mỹ nhân đang ỉ ôi vào trong ngực hắn. Đối với nữ nhân hắn yêu thích, chỉ cần không khiêu chiến đến điểm mấu chốt của hắn, Vũ Văn Hi luôn luôn không keo kiệt, thậm chí có thể nói là hơi dung túng, cho nên mới có chuyện hắn hỏi nàng như vậy.
Nghiêm tiệp dư vùi sâu đầu vào trong long Hoàng thượng, than nhiên nói: " hôm nay thần thiếp gặp Thẩm thục phi, nàng ấy muốn thiếp thực hiện quỳ lạy cung lễ."
Nét mặt Vũ Văn Hi ngừng lại, nói: "Nàng ta là phi còn nàng là tiệp dư, tất nhiên phải quỳ lạy."
Giang Hỉ không biến sắc cúi đầu, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe được câu nói này. Thục phi được sủng ái, chẳng có ai ở trước mặt Vũ Văn Hi nói xấu nàng, chính là hiếm khi có người thành công.
Nghiêm tiệp dư vốn dĩ không ngu ngốc, bằng không chẳng thể trong đám người như hoa kia bộc lộ được hết tài năng, nghe được Vũ Văn Hi trả lời, có gì không rõ ràng nữa, nàng không đáng giá để hoàng đế bảo vệ nàng trước mặt Thục phi, thay nàng ra mặt, yết hầu khẽ cắng thẳng, trong miệng hiện ra vị chua chát nói: "Thiếp đã hiểu rõ, là thiếp không phải."
Lúc này, Vũ Văn Hi ôm eo nhỏ của nàng thầm thì, "Bây giờ không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.