Từ trong rừng hoa quế đi ra được một đoạn đường, Thẩm Mạt Vân nghe thấy Hồng Tịch nói: “Chủ tử, phía trước chính là Chiêu Minh Cung ạ.”
Thẩm Mạt Vân hơi nhíu mày, nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta quay về đi.” Nàng không muốn đi đến Chiêu Minh Cung cùng hoàng hậu chơi trò đưa đẩy thăm dò lẫn nhau, như vậy cũng đủ làm cho người ta mệt mỏi rồi.
“Vâng...... Chủ tử, là hoàng thượng.” Hồng Tịch vừa mới xoay người, liền nhìn thấy một thân ảnh màu minh hoàng (màu vàng sáng) từ phía trước đi tới, liền giật tay áo của Thẩm Mạt Vân thấp giọng nhắc nhở.
Thẩm Mạt Vân cũng nhìn thấy, đi một vài bước về phía trước, quỳ gối hành lễ nói: “Thiếp bái kiến hoàng thượng.”
Vũ Văn Hi đi tới, ánh mắt có chút u sầu, hình như tâm trạng không được tốt cho lắm, nhưng vẫn nâng tay đỡ Thẩm Mạt Vân dậy, dịu dàng nói, “Ái phi miễn lễ. Sao nàng lại ở chỗ này?”
Thẩm Mạt Vân hơi cúi đầu, cung kính nói: “Hôm nay thiếp thấy không có chuyện gì làm, liền đi ra Ngự Hoa Viên giải sầu, ai ngờ nhất thời không chú ý, lại đi tới bên ngoài Chiêu Minh cung của hoàng hậu nương nương, xin hoàng thượng thứ tội.” Tâm tình của hoàng đế không được tốt, vẫn nên cẩn thận một chút, trước hết thỉnh tội rồi nói sau.
Vũ Văn Hi thản nhiên nói: “Hửm? Tâm tư của Thục phi luôn luôn chu đáo, có ý thức hiểu lễ nghĩa, đột nhiên cũng sẽ có chuyện khiến nàng mãi suy nghĩ đến lơ là sao? Là chuyện gì vậy, nói cho trẫm nghe một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-phi/1787504/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.