Editor: Ddil Vết thương từ từ thâm lại, từ màu tím chuyển sang màu đen, rồi trở thành một loại màu sắc không rõ ràng, giống như vết bẩn do đứa trẻ nghịch ngợm quệt lên. Vấn đề của Dương Dương xảy ra ở sau lưng, cánh tay cô không có cách nào duỗi ra sau tự nhiên được, cho nên lúc tắm luôn không không thể với ra sau lưng. Cô ngồi trong bồn tắm cả buổi cũng không có cách nào chà được sau lưng của mình, ngược lại còn không ngừng rên đau. Tòng An gọi Nhan Hâm tới, nói cho nàng biết cô bé nghe được Mị Mị a di đang gọi. Gọi? Nhan Hâm bỏ việc đang làm xuống đi đến cửa phòng tắm, gõ cửa, hỏi: "Dương Dương, có phải Dương thấy khó chịu không?" "Tôi không thể chà lưng được." Dương Dương rất muốn ôm một hòn đá để chết chìm trong bồn tắm. Nhan Hâm nói: "Em vào nhé." Nàng mở cửa, đi đến bên cạnh bồn tắm. Dương Dương thất vọng ngồi trong nước, đôi tay giơ lên bông tắm nói với Nhan Hâm: "Tình yêu à, em có sẵn sàng giúp tôi?" Nhan Hâm đã vén tay áo của mình lên: "Em còn lựa chọn khác sao?" "Tôi có thể gọi Tòng An vào." Nhan Hâm mỉm cười: "Từ nhỏ con bé cũng chưa từng hầu hạ người khác, Dương mong đợi con bé sẽ chăm sóc cho Dương sao?" "Dạy con như vậy không được đâu, một đứa trẻ cần phải chịu chút khổ thì mới thông minh." "Lúc trước em cũng chưa từng nếm trải khổ cực, ý của Dương là nói em ngốc?" Nhan Hâm ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, đôi tay ở trên vai Dương Dương. Dương Dương bị đau kêu lên: "Tất nhiên là em không ngốc rồi, tôi nói là lẽ thường thôi." "Con là của mình, người khác không biết phải chăm sóc làm sao, chỉ có bản thân là người hiểu rõ nhất. Tòng An ngoan ngoãn lại nghe lời, chứng minh em không có sai." Nhan Hâm đổ sữa tắm vào trong bông tắm, chà sát cho nó lên bọt mịn. Nàng đang muốn xoa lưng cho Dương Dương, nhưng tay dừng lại ở giữa không trung. Dương Dương đợi hồi lâu không thấy Nhan Hâm hầu hạ, quay người lại thắc mắc hỏi: "Sao vậy?" Sao lại làm mặt đó, muốn cười mà lại ráng nhịn, có chuyện gì vậy? Sau lưng Dương Dương có một hình vẽ đơn giản, trông giống Hỉ Dương Dương*, đó là Tòng An dùng bút gel của Nhan Hâm từ chỗ đọng máu bầm mà vẽ ra mấy nét. Phần đầu của Hỉ Dương Dương là bả vai của Dương Dương, phần thân là che khắp lưng Dương Dương, cũng cho thấy vết thương của Dương Dương có nhiều loại. Lúc chiếc xe xảy ra tai nạn, xe cô bị đầu chiếc xe gây tai nạn đâm vào nên lao về phía hàng rào, Dương Dương ngồi ở ghế phụ phía trước va đập về sau rồi từ phía sau va đập ngược lại, cả trước và sau đều có những vết thương đáng sợ. Phía trước vẫn được Dương Dương bảo vệ nên Tòng An không ra tay được, chỉ có trong lúc nằm sấp ngủ thì sau lưng mới phải chịu khổ vì độc chiêu của Tòng An. Nhan Hâm buồn cười, chần chừ không thể làm được. Dương Dương lập tức nghĩ đến một khả năng, cô lấy cái gương nhỏ ra soi cả buổi, cuối cùng cũng đã thấy được sự tồn tại của Hỉ Dương Dương. Tay Dương Dương cầm gương yếu ớt để xuống: "Đợi sau này tôi nhất định phải đánh mông nó." "Dương dám." Nhan Hâm hờn dỗi. "Vậy bắt em chuộc tội thế." Dương Dương hoàn toàn giống một tên ác bá, cười gian với cô vợ xinh đẹp dịu dàng. Nhan Hâm chà bông tắm lên lưng Dương Dương: "Dương dưỡng sức cho tốt rồi nói sau." "Nhẹ thôi, nhẹ thôi... Đau, Hâm Hân, nhẹ tay thôi, tôi chịu không nỗi!" "Đừng có kêu bậy bạ, Tòng An nghe thấy sẽ nghĩ chúng ta đang làm việc đó!" Sau khi Dương Dương được Nhan Hâm săn sóc tắm thơm phưng phức thì nằm sấp ở trên ngường ngủ. Một bóng người nhỏ nhắn leo lên giường, đến bên cạnh cô. Thật ra Dương Dương biết được, chỉ là không có phản ứng lại thôi. Cái bóng nhỏ kéo áo ngủ của cô, nhìn thấy bức tranh vẫn còn ở trên lưng cô, thì cảm thấy hài lòng rồi bỏ đi. Đợi sau khi cái bóng nhỏ lén lút đi thì Dương Dương mới mở đôi mắt tràn đầy nét cười, nhìn theo Tòng An rời đi. ********* Vào mùa thu, Dương Dương và Nhan Hâm được Nhan Tang mời đến ăn cơm. Nhan Tang và người yêu của bà quyết định chờ thêm một thời gian ngắn nữa rồi mới đi, ở trong khoảng thời gian này, hai người lịch sự từ chối ý tốt của người nhà Nhan gia, không có ở lại nhà cũ của Nhan gia, mà là tìm một căn nhà bên ngoài để ở tạm. Nhan Hâm và Dương Dương có giúp hai người đi xem nhà, nhưng bởi vì không có đồ đạc gì nhiều, cho nên cũng không có giúp dọn nhà. Tuy chỉ là chỗ ở tạm thời, nhưng nhà cũng luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ, đồ nội thất trong nhà là lúc trước chủ nhà để lại, được hai người dọn dẹp sửa sang một chút thì sau đó càng có thêm hương vị tối giản. Lúc Dương Dương và Nhan Hâm đến nhà Nhan Tang đúng lúc gặp được hai người họ đang đi về. Hai người họ đi ra ngoài chọn mua ít quà, tính là hôm nay sẽ mua gì đó về làm quà tặng cho bạn bè ở bển. Nhan Tang nhớ nhất là những thứ của trước đây, tiếc là bây giờ không thể tìm thấy, cho nên mua mấy món khác cũng rất được để thay thế cho kỷ niệm. Anh Tử cẩn thận gói từng món đồ lại đàng hoàng, còn tự tay viết một tấm thiệp nhỏ để ở trên. Dương Dương và Nhan Hâm đem theo quà đến, là một cặp vòng do một thợ kim hoàn già làm ra. Bây giờ rất khó để tìm được thủ công tinh xảo như vậy, là Dương Dương phải vận dụng hết sức khai thác mấy mối quan hệ mới có được. Nhan Tang rất thích, sau khi nhận được thì liền đeo vào tay, cũng giúp Anh Tử đeo vào. Trong lòng Dương Dương tràn trề hi vọng lần này có khả năng Nhan Tang sẽ đối xử với cô hòa nhã hơn một chút, kết quả lại xem như công dã tràng, ấn tượng của Nhan Tang với cô mãi mãi vẫn luôn tiêu cực. Đồ ăn Anh Tử làm rất phong phú, có sự đặc sắc của Trung Quốc lại có phong cách của Nhật Bản, còn có mấy món tây, hợp lại có thể nói là phong phú đầy màu sắc. "Bọn cô cũng sẽ không ở lại lâu, bọn cô lo lắng nhà ở bển, muốn mau sớm trở về." Trên bàn cơm, Nhan Tang nhắc đến chuyện hai người họ phải về nước. Nhan Hâm nói: "Phải gấp như vậy sao?" "Xin lỗi." Anh Tử bày tỏ lời xin lỗi của bà. "Con tính thế này, từ lúc cô và dì đến đây con và Dương Dương vẫn luôn rất bận rộn, không có thời gian đi với hai người. Mấy ngày nay công ty cũng không có việc, con tính cùng Dương Dương xin nghỉ vài ngày để đi với hai người, hai người thấy có được không?" Nhan Tang nói: "Có gì mà cần đi chung đâu." Nhan Tang không nhận tình cảm này, nếu là một mình Nhan Hạm thì còn được, nhưng lại dẫn theo Dương Dương, cái này có khó nhận. Anh Tử nắm tay Nhan Tang ở trên bàn ăn, mỉm cười nói với Nhan Hâm: "Vậy phiền hai đứa." "Tôi đâu có nói muốn hai đứa đi chung." Nhan Tang trợn to mắt nhìn Anh Tử. Anh Tử khẽ nói: "Em hi vọng làm hết khả năng để ở chung với hai đứa nhiều hơn." "Nhưng mà..." "Nhan Tang." Anh Tử nói xong, lời phản đối của Nhan Tang xem như tan thành mây khói. Dương Dương và Nhan Hâm sắp xếp một chuyến du lịch vài ngày trong nước. Hai người già sớm đã có nơi muốn đến, Nhan Tang vẩn muốn đi đến nơi như Lệ Giang, nhưng vẫn không có cơ hội. Mà bà cũng không muốn nói cho người khác biết, là Anh Tử lén nói cho Nhan Hâm với Dương Dương, hai người dưới sự trợ giúp của Anh Tử mà chuẩn bị một kế hoạch thật tốt Hai người không hẹn mà xin nghỉ phép cùng một lúc, lúc nhận được tin này thì mọi người trong công ty đều bàn tán sôi nổi. Hai tay Tần Hoài ôm ngực đứng ở một bên, mọi người đoán đủ mọi khả năng, lòng Tần Hoài sáng tỏ như gương, trùng hợp hả? Chuyện này là hoàn toàn không thể nào. Sau khi Nhan Tang nhận vé máy bay mới biết được Anh Tử đã sớm đầu hàng bên địch, nhưng nhìn thấy đây là nơi bà muốn đi, cũng tạm thời gạt bỏ nhỏ nhen qua một bên, mặc dù vẻ mặt không ưng, nhưng bà cũng không có từ chối. Trong khoảng thời gian du lịch này, Nhan Hâm và Dương Dương làm tùy tùng của hai người. Dương Dương phụ giúp đem đồ, sắp xếp chỗ ăn ở. Nhan Hâm thì phụ trách làm người hướng dẫn, lại chụp ảnh kỷ niệm cho hai người họ. Nhìn hai người già cố gắng đứng thẳng người nắm tay chụp ảnh kỷ niệm chung bên bờ biển, nụ cười thuần chạn và thoải mái, có chút bối rối như thấy được dáng vẻ khi còn trẻ của hai người. Hai người Nhan Hâm và Dương cũng chụp lại ảnh. Hai bức ảnh có thể phân biệt được hình ảnh của hai thế hệ ngày trước và ngày nay. Người bây giờ là đang sống cho cuộc sống hiện thời, mà hai người già lại biến cuộc sống trước đây thành huyền thoại. Suy xét đến thể trạng của hai người già, Nhan Hâm và Dương Dương cũng không có sắp xếp chương trình quá dày đặc. Về mặt cơ bản đều là ngồi máy bay rồi đến thẳng khách sạn ngủ, sau khi nghỉ ngơi rồi mới bắt đầu du lịch, đi đường có thể nói đều là ngồi taxi, chắc chắn sẽ không làm hai người đi mà cảm thấy quá mệt mỏi. Kế hoạch ban đầu của hai người là chăm sóc cho sức khỏe của hai người già, kết quả hai người còn có sức sống hơn cả hai người, lên xuống núi bước đi như bay. Nhan Tang bọn họ ở nước ngoài còn có một khu vườn lớn, hai người tự trồng rau quả, chớ nói chi là hái dâu rừng, làm việc tốn thể lực hơn hẳn so với người trẻ chỉ làm việc trong văn phòng. Cho nên dọc theo đường đi thường xuyên xảy ra cảnh hai người già đứng ở phía trước đợi hai người trẻ đuổi theo. Trên đường Dương Dương thề nhất định phải rèn luyện tập thể dục đàng hoàng, để rửa mối nhục này. Nhan Tang và Anh Tử cùng nhau ngồi nghỉ chân ở ven đường, Dương Dương và Nhan Hâm ở cách đó không xa tự chụp lại hình ảnh hai người ôm nhau. Hình ảnh hai người con gái xinh đẹp rất thân mật thu hút nhiều sự sự chú ý, nhưng mà cả hai gần như không có nhận thức về điểm này, vẫn tiếp tục làm mấy tư thế xà nẹo. Nhan Tang tức cảnh sinh tình, bà nói với Anh Tử: "Nếu mỗi người chúng ta đều kết hôn, có lẽ đã có con rồi." "Nghĩ chuyện này để làm gì, chúng ta không thể nào quay đầu làm lại lần nữa, cho nên chuyện người nghĩ không có khả năng xảy ra." "Có hối hận không?" "Mấy chục năm trước em đã có câu trả lời, bây giờ vẫn vậy, sẽ không thay đổi." Hai người nhìn nhau mỉm cười. Hết Chương 54 Hỉ Dương Dương ~ đúng ra phải chọn hình con dê vui vẻ, mà nghĩ tới Mị Mị a di thảm quá nên lấy hình này minh họa cho tâm trạng của Mị Mị a di vậy =))))) Còn một chặng đường không xa ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]