Editor: Ddil Chạng vạng tối, Nhan Hâm đỗ xe ở sân ga chờ xe buýt của nhà trẻ, từ xa, một chiếc xe nổi bật chạy đến, sau đó từ từ dừng lại trước mặt nàng. Tòng An nhảy từ trên xe xuống, tay cầm theo một túi PP dệt*. *PP dệt là chất liệu mà ở VN mình hay dùng để làm bao đựng gạo. Với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của Tòng An, có một lỗ thủng ngay vị trí răng cửa của cô bé, trước đó cũng đã có dấu hiệu răng lung lay. Phạm Đồng Đồng từ trên xe bước xuống giải thích với Nhan Hâm, nói với nàng trong quá trình bơi lội, răng cửa của Tòng An rụng đi, lúc máu chảy ra làm Phạm Đồng Đồng sợ tới mức gần như ngất đi. Răng cửa của Tòng An cũng đã tới lúc phải rụng, chỉ là vấn đề thời gian, nhưng Phạm Đồng Đồng đúng thật là một giáo viên có trách nhiệm, Nhan Hâm càng có thêm ấn tượng tốt đối với cô ấy. Chờ xe đi rồi, Nhan Hâm nắm tay Tòng An, hai người cùng nhau về nhà. Túi đồ đó là quà của Phạm Đồng Đồng mua cho, Tòng An bảo Phạm Đồng Đồng nói với cô bé rằng răng rụng đi là để lớn lên, cho nên muốn ăn mừng. Nói xong mỉm cười với Nhan Hâm, hàm răng bị sún một cái răng cửa làm cho Tòng An càng thêm đáng yêu. Cái răng cửa rụng được giấu ở trong cái hộp nhỏ, chứng minh đây là kỷ niệm của Tòng An. Đợi hai người về đến nhà, Dương Dương đã chuẩn bị xong bữa tối, Nhan Tang đứng bên cạnh, xoi mói kỹ thuật nấu nướng của cô. Dương Dương khổ không thể tả xiết, không nghĩ tới Nhan Tang đối với việc làm đồ ăn lại hà khắc đến như thế, quả thực có thể so sánh với bậc thầy. Nhan Tang nói bà là một người sành ăn, đều là nhờ công của Anh Tử, thức ăn sau khi đi vào cơ thể sẽ biến thành một phần của cơ thể, cho nên tuyệt đối không được qua loa, nói xong mắng Dương Dương thêm một lần nữa. Đợi Nhan Hâm trở về, đồ ăn đã sớm làm xong. Lúc ăn cơm Dương Dương hỏi Nhan Hâm và Tòng An mùi vị như thế nào, Tòng An ôm chén ăn không còn sót lại gì, nói với Dương Dương: "Ăn ngon hơn lúc trước nữa ạ." Thái độ kiêu ngạo của Nhan Tang lúc ẩn lúc hiện, bà còn nói vẫn chưa xuất sắc lắm, sau này phải tiếp tục cố gắng hơn. Nhan Hâm chia sẻ với Dương Dương mấy bí mật nhỏ của Tòng An, tóc tơ, móng tay lần đầu tiên cắt, còn có ảnh chụp lúc bé. Tòng An là đứa nhỏ lém lỉnh điển hình trên phim ảnh, ở trong tấm ảnh làm ra đủ nét mặt xấu, hoàn toàn không cần đào tạo, hơn nữa những ảnh này đều chụp được sự thông minh và hoạt bát của con bé. "Tất cả những thứ này đều là do Lý Tường chụp cho con bé." Nhan Hâm đem sấp ảnh có tấm trắng đen lại có tấm màu sắc rực rỡ bỏ vào trong hộp, nhắc đến Lý Tường, Nhan Hâm cũng không mấy nhiệt tình. Ngược lại Dương Dương nhìn thấy ảnh chụp của Nhan Hâm, hình ảnh này là lúc Nhan Hâm còn trẻ, mái tóc suông thẳng dài, đường nét khuôn mặt nhìn thấy được sự ảm đạm, như đang ẩn mình trong bóng tối. "Tấm ảnh này anh ta chụp lúc em đang cân nhắc hôn nhân của chúng em đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Khí đó em luôn luôn suy nghĩ, tại sao em không hề vui vẻ." Bây giờ đã nghĩ ra chưa? Dương Dương nôn nóng muốn biết đáp án. Nhan Hâm nói: "Sau này đã biết đáp án, ở trong sương mù tìm được con đường của mình rồi, so với trước kia mê mang thì giờ đã tốt hơn rất nhiều." Quả nhiên là Nhan Hâm, là người con gái mà Dương Dương xem trọng, Dương Dương nâng cằm nàng, hôn lên môi của nàng. Một màn này cướp đi hô hấp của hai người, khiến cho hai người hôn xong gần như muốn ngất đi, một lúc sau Nhan Hâm nói với Dương Dương: "Em muốn hỏi Dương, ngày đó có phải Dương đi xem mắt hay không?" "Tôi đúng là đi xem mắt, là tên họ Đào nói có đúng không?" Ngoài anh ta thì không còn ai khác có khả năng. "Sau đó thì sao, tại sao lại muốn đi xem mắt, tại sao không nói với em?" Lúc Nhan Hâm nói chuyện không hề tỏ ra gay gắt, nàng thật thản nhiên đặt câu hỏi, sau đó chờ đợi một câu trả lời. "Tôi bị mẹ của tôi bắt về, trước đó tôi cũng không biết mẹ muốn làm cái gì, mẹ của tôi thúc giục tôi về, về tới nhà liền bị lôi đi xem mắt. Tôi mới là người đáng thương nhất, em cũng không thông cảm cho tôi..." Dương Dương kể lể trách móc Nhan Hâm. Vừa nghe đến là bị ép, nỗi lo của Nhan Hâm liền dịu xuống: "Có nhìn thấy thích được ai không?" "Trong lòng tôi đã có người, nhìn ai cũng thấy không được." Dương Dương không nghĩ tới thực tâm mình có thể nói ra lời sến đến mắc ói mà đến cô cũng chịu không nỗi thế này. Thế nhưng cô thề, đây tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm, không hề giả dối. Nhan Hâm nghe xong trong lòng thỏa mãn, nụ cười liền xuất hiện trên khuôn mặt. "Em muốn tôi về nhà? Sao tôi phải về!" Dương Dương không tin điều mình vừa nghe được, Nhan Hâm tự nhiên lại bảo cô về nhà. Phản ứng của Dương Dương hơi có chút quá dữ dội, như là mèo hoang bị cướp đi địa bàn, lông ở trên lưng dựng đứng cả lên. "Trong nhà chỉ có hai cái giường." "Em có thể cho Tòng An ngủ với cô." "Cô khó ngủ vào ban đêm, thích một mình." Nàng muốn cho Nhan Tang ngủ được thoải mái. "Vớ vẩn, chẳng lẽ cô không bao giờ ngủ chung giường với dì?" Dương Dương không thèm tin. Nhan Tang nghe được, bà hắng giọng vài tiếng, nói: "Không được phép thảo luận chuyện của tôi." "Dương không phải nói ngủ sofa sẽ khó chịu sao?" "Nhưng mà..." Dương Dương buồn lòng, thì ra Nhan Hâm thật sự xếp cô sau cả Tòng An và Nhan Tang. ********* Sau đó Đào Diệu Tổ có chút cắn rứt lương tâm, sở dĩ anh ta có thể cảm thấy như vậy là bởi vì anh ta vẫn còn có lương tâm. Mặc dù Dương Dương là nguyên nhân chủ quan gián tiếp huỷ hoại tình yêu của Đào Diệu Tổ, nhưng Dương Dương không có sai, sai chính là anh ta, anh ta không thể không xin lỗi Dương Dương. Cho nên Đào Diệu Tổ không sợ chết chạy đến hỏi Dương Dương một câu chắc không muốn sống nữa: "Mấy nay Nhan Hâm có nói gì thêm không?" Khiến cho người ta cảm thấy được quỷ dị chính là hôm nay Dương Dương đi làm đeo mắt kính. Thị lực bình thường của cô hoàn toàn không có vấn đề gì, mắt kính đeo cũng không có độ, cô đeo chỉ đơn giản để che đi đôi mắt thâm quầng, ánh mắt sau mắt kính thơ thẫn, từ cửa sổ tâm linh của cô có thể thấy được một linh hồn nhợt nhạt. Trong đầu Đào Diệu Tổ phát hiện một hình ảnh mãnh liệt, linh hồng thoát xác, phiêu bạt trong bão tuyết mùa đông, sau đó một mình độc hành... Ánh mắt giết người bắn ra từ phía sau mắt kính, nụ cười của Đào Diệu Tổ liền trở nên cứng ngắc, đang xem xét tới khả năng trốn chạy. "Đào Diệu Tổ, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, quan hệ có tốt không?" Dương Dương đi tới hướng Đào Diệu Tổ, khí thế bức người, cô cứ tiến một bước thì Đào Diệu Tổ lại lui một bước, "Dương Dương, quan hệ của chúng ta tốt cỡ nào, đâu cần tôi phải nói rõ ra." "Thế mà ông thật sự muốn hại tôi gây gỗ với Nhan Hâm, ông có mưu đồ gì! Nói!" Dương Dương nắm lấy cà vạt của Đào Diệu Tổ, cà vạt màu màu vàng tao nhã giá trị không ít tiền, nhìn thấy là biết ngay màu yêu thích của gay. Màu sắc này ở trong mắt Dương Dương càng gây thêm kích ứng, tay cô thắt chặt cà vạt: "Ông nói gì với cô ấy, nói tôi đi xem mắt!" "Thế có gì sai, không phải bà đi xem mắt sao?" Nếu cứ như vậy mà chết, Đào Diệu Tổ sẽ cho mình chết thật oan uổng. Dương Dương lộ ra bản mặt hung dữ: "Nhưng là do ông bịa đặt ông có biết hay không, ông nói sao không nói đầy đủ hả, nói tôi bị ép đi xem mắt! Nói một câu như vậy ông sẽ chết sao!" "Cô ấy nghi ngờ bà?" Cổ họng sắp bị cắt đứt rồi, cứu mạng! "Maybe, sau khi cô ấy về, hỏi tôi có chuyện này hay không, tôi nói có, tôi cũng đã giải thích, lúc ấy là tôi quên nói với cô ấy, dù sao cũng không cần phải nói." Dương Dương buông cái cà vạt sắp thắt chết người ra, ủ rũ tựa vào bàn. "Sau đó thì sao?" "Sau đó cô ấy bắt tôi về nhà." Dương Dương nói, màu xám ảm đạm trong mắt ngày càng nhiều. "Cùng là người lưu lạc ở cõi nhân gian này!" Đào Tử Tỷ phát hiện hai người đang cùng chiến đấu trên một chiến hào. Dương Dương không nể tình chút nào đẩy anh ta ra: "Tránh xa tôi ra một chút, ai cùng làm người lưu lạc cõi nhân gian này với ông hả, là do bản thân ông hèn nhát để cho tình cảm của mình chạy đi mất, tôi không giống với ông." Lúc Dương Dương đi rồi, nụ cười trên mặt của Đào Diệu Tổ trở nên cay đắng như ăn phải bả hoàng liên* và khổ qua. *Hoàng liên: một loại cây chuyên làm thuốc, vị đắng. Một buổi sáng, Nhan Hâm gặp Dương Dương ở mấy khúc cua nhiều hơn bình thường vài lần, khoảng chừng năm lần có. Dương Dương cố tình lảng vảng trước mặt nàng, mỗi lần thoáng qua đều nhìn thấy một đôi mắt buồn ai oán hướng về phía mình. Nhan Hâm lần nữa lại chạm mặt Dương Dương ở trước cửa phòng tài chính. Tối qua bất đắc dĩ nàng mới kêu Dương Dương trở về ngủ trên giường của cô, hôm nay oán khí của cô có thể đốt rụi cả công ty. Nhan Hâm gọi kế toán Trương vừa đi ngang qua, thảo luận với anh ta hoạch định dự toán tháng sau, ở trước mặt Dương Dương. Hai người nói chuyện khoảng ba phút, Dương Dương vẫn không chịu đi, ngược lại còn giống như hứng thú chăm chú đứng nghe. Cuối cùng không biết từ lúc nào cũng tham gia vào chủ đề bọn họ đang nói. Kết thúc cuộc nói chuyện, kế toán Trương rời đi, sau đó sờ sờ vào cổ mình cảm thấy được sau lưng lạnh buốt. "Cho tôi ba phút, tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với em." Dương Dương nắm lấy tay Nhan Hâm kéo vào một góc. Nhan Hâm lặng lẽ nhìn cô, nói: "Bây giờ, hay là đợi sau?" "Ở đây không có ai, bây giờ cũng được." Dương Dương vừa mới nói xong, thì có một người bước ra từ cửa bên, tròn mắt nhìn hai người. Dương Dương thất vọng kêu gào, nói: "Chẳng lẽ sẽ không có chỗ nào cho chúng ta nói chuyện hay sao?" Nhan Hâm nói: "Tới phòng làm việc của em." Đóng cửa ban công lại, kéo rèm xuống, người ở bên ngoài không nhìn thấy cũng không nghe được, người ở bên trong mới có cảm giác an toàn. Dương Dương nói: "Giờ em vẫn còn giận tôi sao?" "Đã không có giận nữa rồi. Nhưng thật ra là Dương đó, cả buổi sáng cứ kỳ cục sao sao ấy." Nhan Hâm muốn hỏi rốt cuộc cô bị làm sao vậy. Dương Dương nói: "Ngày hôm qua ta đã giải thích với em rồi, em có nghe không?" "Nghe rồi." Thái độ bình tĩnh của Nhan Hâm làm cho Dương Dương cảm thấy đau đầu, cô lo lắng cả đêm đó! "Em có tin tôi không?"" "Sao em lại không tin." Nhan Hâm buồn cười nói, "Dương nói Dương bị bắt đi xem mắt, em cũng đã từng có kinh nghiệm với chuyện này, thì tại sao em lại muốn không tin Dương đây." "Thế nhưng em lại bảo tôi về nhà!" Nếu Nhan Hâm không có giận, thì sao cô ấy lại đuổi mình đi! Nụ cười của Nhan Hâm càng mở rộng hơn, nàng dựa lưng về sau, nói: "Thì ra cả buổi sáng Dương hậm hực kỳ lạ là vì chuyện này." Cô nhịn không được cười lên, "Em kêu Dương về nhà ngủ, là bởi vì Dương chỉ có thể trong phòng khách ở nhà em, mà Dương không phải cũng nói, buổi sáng đứng dậy đau lưng hay sao, em lo lắng cho lưng của Dương mới để cho Dương trở về." "Thật vậy sao?" Dương Dương có chút nghi ngờ điều nàng nói, nếu thật là như vậy, cô sẽ rất vui vẻ rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Nhan Hâm thu dọn trên bàn cũng không buồn để ý tới Dương Dương: "Dương tin hay không là chuyện của Dương, đừng xem ý tốt của em thành ra lòng lang dạ thú." "Tôi cứ nghĩ là em còn giận tôi." Dương Dương xấu hổ nói. "Dương cũng không nhìn sắc mặt em sao?" Nhan Hâm thật muốn nhéo cái mặt của cô, cho nó rớt ra luôn. Dương Dương nói: "Tối nay không muốn ngủ một mình, tôi muốn đến nhà của em, cho dù ngủ sofa cũng không có sao." "Khỏi." Lời của Nhan Hâm làm cho lòng Dương Dương chùng xuống, Dương Dương suy sụp cúi gầm mặt. Nhan Hâm nói: "Tối nay em đến qua đêm ở nhà Dương." Tâm hồn Dương Dương liền bay lên không trung nổ tung thành ngàn vạn sắc màu, tức thời rực rỡ, muôn hồng ngàn tía vô cùng náo nhiệt. Hết Chương 40 Cảm giác chương sau chắc lâu =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]