“Cậu ta say rồi.” Thương Trất Phong nhàn nhạt nói.
“Món nợ này tôi sẽ trả lại khi cậu thanh tĩnh.” Đỗ Phong Thần hậm hực nói,kéo cổ áo Lôi Đình, mãnh liệt dao động, muốn bạn tốt thanh tĩnh mộtchút. “Này, tỉnh lại, tiểu ác ma đã thoát khỏi nguy hiểm, con bé kiêntrì muốn gặp cậu, nói là có chuyện muốn nói cho cậu biết. Ông chủ sótcon gái nên sốt ruột muốn chúng tôi làm cách nào cũng phải lôi cậu về.”
“Đáng chết, tất cả đều biến đi, đừng đến phiền tôi!” Lôi Đình ngọng nghịu nói anh muốn vươn tay đẩy Đỗ Phong Thần ra.
“Ô ô, ông bạn của tôi ơi, không thể được, ông chủ rất kiên trì, chúng tớcũng rất kiên trì, cậu không thể tiếp tục như vậy nữa.” Đỗ Phong Thầnlắc đầu một cái kéo Lôi Đình ra ngoài.
Chợt, Lôi Đình đột nhiêngiáng ra một quyền, Đỗ Phong Thần không có phòng bị, vô duyên vô cớ bịmấy đòn. Anh kêu rên mấy tiếng, miễn cưỡng xoay tay lại nhưng mà đốiphương dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, cậu ta lại say rượu nên khôngnỡ đánh.
“Lôi Đình, đủ rồi, đừng ép tôi!” Mắt trái của anh lại bị đánh một cái, không nhịn được hét một tiếng.
Sau đó, tựa như bị sét đánh, thân hình cao lớn của Lôi Đình đột nhiên cứngngắc, chậm chạp ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng động khổng lồ.
Chẳng biết lúc nào Thương Trất Phong đã im hơi lặng tiếng đi tới bên cạnh hai người, chẳng qua là nhẹ nhàng nhấn một cái làm cho Lôi Đình té xỉu trên đất. Anh vỗ vỗ tay áo, ý bảo Đỗ Phong Thần khiêng Lôi Đình đi.
“Lâu rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-nghich-lua/78621/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.