“Lôi tiên sinh nhất định sẽ tới.” Cô miễn cưỡng mỉm cười, thật ra thì trong lòng không có bất cứ hi vọng nào.
Đường Tâm còn muốn cãi lại nhưng cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân từ cửa phòng tắm truyền đến.
“Mật Nhi, em đang ở đâu?” Trương Vĩ Ngạn lấy giọng nói mập mờ kêu lên, đi về phía phòng khách.
Không kịp đưa Đường Tâm đi, Mật Nhi vội vàng mở tủ quần áo bên cạnh phòngkhách đẩy thân thể nho nhỏ của Đường Tâm vào. Đường Tâm ngã vào trongđống quần áo, cũng biết tình hình hết sức căng thẳng, vội vàng im lặng,không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Trương Vĩ Ngạn đi tớiphòng khách vừa đúng lúc Mật Nhi ngồi trên ghế sa lon, đôi tay đặt trênvạt váy. Gã bị sắc đẹp mê mù cặp mắt, căn bản không có chú ý tới hai tay của Mật Nhi đang phát run. Gã trời sinh xảo trá, lợi dụng chức vụ kiếmkhông ít tiền. Trong lòng gã căn bản luôn xem thường gái làng chơi, càng không nghĩ tới Mật Nhi sẽ có lá gan trộm tài liệu quan trọng. Trong mắt gã, phụ nữ chỉ là động vật hạ đẳng.
“Không phải nói muốn cùngtắm sao? Sao em không vô?” Gã mặc áo ngủ của khách sạn, xương sườn trênnửa thân trần có thể thấy được cả lồng ngực, nhìn cực kì buồn cười.
“Em đang muốn đi vào thì phục vụ lại đưa đồ đến.” Mật Nhi mỉm cười, rót lyrượu cho Trương Vĩ Ngạn, trong lòng không ngừng suy nghĩ nên tiếp tụcthế nào mới có thể trì hoãn thời gian “Uống chút rượu đi anh” Cô thấpgiọng nói, ánh mắt không tự chủ được nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-nghich-lua/78619/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.