Editor: Gà _ LQĐ
Sắp đến chân núi thì đột nhiên tuyết rơi lớn. Tịnh Thục không đành lòng, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cõng ta rất mệt hay không? Nếu không, thả ta xuống, tự ta đi thôi."
Chu Lãng không hề nghĩ ngợi đáp: "Không mệt."
Y không có ý định buông tay, mặc dù không nhiều lời, nhưng Tịnh Thục có thể cảm nhận được sự quan tâm của y. Nhất định là sợ đất tuyết đường trơn, làm nàng bị thương. Nghĩ tới đây, trong lòng Tịnh Thục ấm áp, ngã đầu dựa vào vai y.
Thải Mặc và Chử Bình ngẩng đầu nhìn hai chủ tử trở lại, thấy bọn họ thân thiết, Thải Mặc vui mừng nói: "Ngươi nhìn kìa, Tam gia và phu nhân càng ngày càng thân mật."
Chử Bình cũng vui mừng thay Tam gia, cười hì hì nói: "Phu nhân chúng ta dịu dàng xinh đẹp, sao Tam gia không thích chứ, các cô nương Liễu An châu đều xinh đẹp động lòng người như phu nhân và Thải Mặc tỷ tỷ sao?"
Thải Mặc cáu hắn một cái, cười mắng: "Miệng của tiểu tử ngươi bôi mật rồi hả?"
"Hì hì! Ta đây nào có mật đã lau sạch hết rồi nha, vì ăn điểm tâm của tỷ tỷ đó."
"Biết ngươi có âm mưu mà, không phải muốn ăn điểm tâm sao? Cái này có gì khó, trở về sẽ làm cho ngươi."
Chử Bình mừng rỡ chắp tay thi lễ: "Tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ tốt."
Đến bên cạnh xe ngựa, Chu Lãng ngồi xổm người đặt Tịnh Thục xuống, Thải Mặc bước nhanh nghênh đón: "Tam gia, tuyết càng rơi càng lớn, ngài cưỡi ngựa nhất định sẽ bị lạnh. Ngài và phu nhân ngồi xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/188259/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.