Chương trước
Chương sau
Edit: windy
Mạnh thị khách khí mời ngồi, liền cúi đầu chơi đùa với ngoại tôn trong lòng, đem Tư Mã Duệ gạt sang một bên.
Khả Nhi cũng bận rộn chơi với cháu gái nhỏ, căn bản không nhìn hắn.
Tư Mã Duệ nhìn cái này một cái, cái kia một cái, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống thân, chỉ có thể ra sức nháy mắt với Chu Lãng, nhờ hắn nói tốt giúp.
Chu Lãng nháy mắt với hắn mấy cái, nhìu mày, không phải không muốn giúp ngươi, mà việc này thật sự là không biết giúp như thế nào thôi. Tĩnh Thục nhìn thoáng qua hai người cứ mày qua mày lại, che miệng cười trộm.
“Giá giá, đại mã chạy mau…” Tiểu nha đầu nhàn rỗi liền chụp đầu phụ thân, để hắn nhúc nhích.
“Được rồi, đại mã phải chạy rồi, tiểu nha đầu ngồi yên nha.” Chu Lãng chạy quanh phòng, chọc cho nữ nhi cười khanh khách không ngừng.
Mạnh thị kinh ngạc ngẩng đầu, “Cô gia… này còn ra thể thống gì, sẽ làm hư bọn nhỏ mất, sau này không có quy củ gì nữa rồi.”
“A…” Chu Lãng lúc này mới nhớ nhạc mẫu là người rất chú trọng lễ tiết, biết bà trọng quy củ, chỉ là không nghĩ tới mới là tiểu nha đầu thôi cũng bị bà trói buộc trong quy củ rồi.
Chu Lãng đưa tay lên muốn bế tiểu nha đầu xuống, ai ngờ tiểu nha đầu đang chơi vui, không chịu xuống, miệng nhỏ nhíu lại bắt đầu khóc nức nở: “Được rồi được rồi, bảo bảo ngoan đừng khóc, chúng ta cưỡi ngựa tiếp.”
Chu Lãng không nỡ nhìn nữ nhi khóc, liền tiếp túc mang nàng xoay quanh trong phòng. Mạnh thị bất đắc dĩ lắc đầu, nuốt lời định nói xuống. Đây là cô gia, chung quy bà cũng không thể nói thêm được, nhưng cách giáo dục đám nhỏ như này, Mạnh thị phản cảm nhất. Cưng chiều như vậy, ngoan ngoãn phục tùng, nếu từ nhỏ đã dưỡng thành như vậy, đợi tới khi đứa nhỏ lớn lên còn dạy được sao?
Mạnh thị ngại mở miệng, liền trách cứ nhìn thoáng qua nữ nhi mình. Tĩnh Thục hiểu ý, hơi hơi cúi đầu: “Nương, trở về con sẽ nói với chàng.”
Tư Mã Duệ ở bên cạnh nhìn ra manh mối, hiểu rõ liền cong cong khóe môi, ôn hòa nói: “A Lãng, trưởng bối nói không sai, đều là từng trải qua. Nào có phụ thân nào không thương con, chỉ là huynh chiều nữ nhi như vậy, qua mấy năm nữa Nữu Nữu lớn lên, muốn dạy bảo cũng khó. Cao phu nhân là nghĩ cho Nữu Nữu, huynh mau cho nàng xuống đi.”
Chu Lãng hít một cái, hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Ngươi là kẻ bán bạn cầu vinh, kẻ theo chiều gió, lát nữa ra ngoài sẽ tính sổ với ngươi. Trước mặt Mạnh thị, hắn đương nhiên không bộc phát, Tư Mã Duệ nhìn ra điểm này, mượn đề tài nói chuyện của mình.
“Nào, Nữu Nữu, chơi với bá bà nào.” Tư Mã Duệ cuối cùng đã tìm được cơ hội thể hiện, đứng dậy ôm lấy Nữu Nữu.
“Không được, nàng sẽ khóc.” Chu Lãng lắc mình né tránh.
“Tìm trò khác chơi để nàng không khóc không được sao, hơn nữa, chỉ là trẻ nhỏ thôi, khóc một hai tiếng cũng không sao.” Tư Mã Duệ nói chuyện đúng mực, lén quan sát biểu tình của Mạnh thị.
Quả nhiên, Mạnh thị ngẩng đầu nhìn qua, nói: “Đúng vậy, Tư Mã công tử nói có đạo lý, trẻ con phải quản nghiêm mới dưỡng thành thói quen tốt, không thể cứ cưng chiều được.”
Nữu Nữu không chịu xuống, thấy có người tới muốn bế nàng, ôm đầu phụ thân khóc oa oa. Tĩnh Thục cũng không nỡ thấy nữ nhi khóc, u oán nhìn thoáng qua Tư Mã Duệ. Chu Lãng thì càng khỏi phải nói, nếu không phải có Mạnh thị ở đây, khẳng định hắn đã đạp hắn ta ra cửa rồi.
“Nữu Nữu đừng sợ, phụ thân sẽ không giao con ra đâu, đi nào, chúng ta ra bên ngoài chơi.” Chu Lãng xoay người mang Nữu Nữu ra ngoài, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tư Mã Duệ một cái.
Tư Mã Duệ mặt dày cười gượng hai tiếng, đi tới cần Tiểu Bối Xác mập mạp trắng trẻo, xoa xoa tay nhỏ nói: “Tử bất giáo phụ chi quá. Giáo bất nghiêm sư lười biếng. (Con trai không ngoan do cha. Thầy không nghiêm trò lười biếng). Đây là đạo lý đơn giản, tủng tụy khâu trủng, lễ bất phế dã. Tiên hiền Khổng Mạnh lưu lại bài dạy con, đương nhiên cực kì có lý.”
Mạnh thị bắt đầu một lần nữa đánh giá Tư Mã Duệ, phát hiện hắn không phải kẻ văn sĩ cao ngạo tự đại, cương quyết. Đem đứa nhỏ trong tay giao cho Tĩnh Thục, Mạnh thị lệnh cho nha hoàn thay trà mới cho Tư Mã Duệ.
Ngồi xuống một lần nữa, Tư Mã Duệ kích động tim đập thình thịch, cố gắng ổn định tâm trạng, vẫn nho nhã lễ độ như cũ, nho nhã khiêm tốn. Uống một ngụm trà mới, thở dài: “Đây là…” Chân mày hắn vừa động, lại uống thêm một ngụm, gật đầu nói: “Nếu như ta không nếm sai, đây là bạch hào ngân châm hơn mười năm, dùng hoa quế ủ ba năm nấu với nước băng nấu thành, thơm quá!”
Mạnh thị mừng rỡ, có cảm giác như gặp được tri âm, khó trách nữ nhi thích hắn lâu như vậy, quả nhiên là con rể khó có được. Năm ấy Chu Lãng tới Liễu An Châu, Mạnh thị cùng từng dùng bạch hào ngân châm mình coi trọng chiêu đã cô gia, nhưng Chu Lãng không có nghiên cứu qua trà, căn bản không nếm ra được là trà tốt hay không tốt. Ngày ấy tàu xe mệt nhọc, hắn chỉ coi là trà giải khát, liền một hơi uống hết một ly, khiến cho Mạnh thị liên tục tiếc hận, cũng không bỏ được khi thấy hắn cứ vậy mà bỏ qua trà ngon.
Đương nhiên, tình cảm của đại cô gia với nữ nhi rất tốt, bà cũng cao hứng, cũng cực kì hài lòng với Chu Lãng. Nhưng mà, kiểu mãng phu như phu quân bà, giỏi đấu võ, suốt ngày sống cùng nhau, chung quy không có gì thú vị, có đôi khi bà cũng tiếc hận cho mấy tài cầm kì thi họa của mình, những ngày trong nhà, không có tri âm không dễ chịu lắm.
Nói chuyện một hồi, Tư Mã Duệ cẩn thận xu nịnh, hoàn toàn nói theo ý của Mạnh thị. Khiến nhạc mẫu tương lai gật đầu liên tục, thậm chí còn nhiệt tình giữ hắn lại dùng bữa.
Khả Nhi ở một bên cười tít mắt, bình thường đều là Duệ ca ca cao quý, hôm nay bỏ qua cánh tay chỉ người, lại không biết hắn có bộ dáng này. Tĩnh Thục có chút tức giận, muội phu này giỏi đoán tâm tư, lấy phu quân nàng làm đệm lưng rồi.
“Tĩnh Thục, con tới nhà bếp giúp chút đi, nương tự mình làm hai món chiêu đãi cô gia và Tư Mã công tử. Khả Nhi con cùng Thải Mặc ôm bọn nhỏ ra hậu trạch để bà vú cho chúng ăn, như này, chắc cũng đã đói rồi. Tư Mã công tử ngồi chơi một lát, để cô gia tiếp ngươi đi.” Mạnh thị kéo tay đại nữ nhi đi.
Tĩnh Thục nhìn ra suy nghĩ của nương, liền đem Tiểu Bối Xác giao cho Thải Mặc, theo mẫu thân ra sau bếp. Tư Mã Duệ vội vàng đứng dậy hành lễ tiễn, ngoài miệng ôn hòa nói lời khách khí.
Chu Lãng vào cửa, không khách khí liếc hắn, chế nhạo nói: “Nhạc mẫu giữ ngươi lại ăn cơm, cũng chỉ là khách khí thôi, ngươi nói ngươi mặt dày theo tới thỉnh an thôi mà, còn ở lại dùng cơm, nếu mà truyền ra ngoài, rất không thích hợp. Ngươi nói xem dù gì cũng là công tử phủ Thừa tướng, thiếu một bữa cơm sao?”
“Thế nào mà lại không thích hợp hả? Ai da, quan hệ giữa ta với Khả Nhi còn không tính, nếu nói là gia quyến mấy quan viễn khác từ Liễu An Châu vào kinh, ví như người của Tiết độ sứ tới, ta cũng sẽ tới chào thôi.” Tư Mã Duệ nghiêm trang đáp.
“Phi! Ngươi đừng nói khoác, đó là biểu cữu ngươi, đương nhiên nên tiếp rồi.” Chu Lãng nghiên cổ không thèm tính toán.
“Đúng rồi đúng rồi, Cao gia là hàng xóm của biểu cữu ta, giao hảo nhiều thế hệ. Ngươi nói gia quyến Cao tướng quân đến đây, ta làm vẫn bối có phải nên đến thăm một chút không?”
“Nếu nói là không nói tới chuyện cầu hôn, ngươi lấy cớ này tới. Chỉ là…”
“Nhưng mà việc cầu hôn chỉ có ta Cửu vương phi biết, cũng không phải cả đường cái đều biết. A! Đúng rồi, sau này nếu Cao phu nhân vào kinh, ta làm vãn bối biết lễ tới đón tiếp, Cao phu nhân tuệ nhãn biết anh tài, liếc mắt một cái liền nhìn trúng làm cô gia, này truyền ra sẽ thành giai thoại đấy.” Tư Mã Duệ mỉm cười gật đầu, đắm chìm trong ảo tưởng đẹp đẽ.
“Ta phi! Trước kia lại không biết ngươi không biết xấu hổ như vậy, nếu biết thế ta sẽ không dẫn theo ngươi tới.” Chu Lãng tức giận uống một ngụm trà.
Tư Mã Duệ lắc đầu chậc chậc thở dài: “Ai nha, bạch trà này năm xưa là đồ dưỡng sinh đấy, ngươi lại uống như vậy, chẳng phải là phá hư tác dụng rồi sao, bảo sao nhạc mẫu không thích ngươi.”
“Ha! Nói ngươi mập ngươi còn hít vào, đó là nhạc mẫu ngươi sao? Ngươi cút ra ngoài cho ta.” Chu Lãng không chút khách khí bắt đầu dùng quyền hành chủ nhà ra, làm vẻ đuổi người.
“Đừng đừng đừng…” Tư Mã Duệ không chọc hắn nữa, đứng dậy chắp tay thi lễ: “Hôm nay ngươi giúp ca ca, đại ân đại đức này suốt đời khó quên, sau này nhất định không màng sống chết trả lại gấp bội. Không cần nói xa, ngày mai ở Túy bát tiên, ta gọi các huynh đệ tới làm tiệc tẩy trần cho ngươi.”
“Hừ!” Chu Lãng kiêu ngạo hất đầu, không chấp nhặt với hắn.
Tư Mã Duệ cười gượng hai tiếng, lấy bông hoa mai chơi với tiểu nha đầu: “Vừa rồi nhìn vẻ mặt của Cao phu nhân, đem nương của Nữu Nữu nói ra quyết định rồi. Lát nữa trở về, ngươi nhớ hỏi giúp ta một chút, mấu chốt là ở đâu?”
Chu Lãng lười nhác cười, huơ huơ tay với nữ nhi nói: “Xem tâm tình đi.”
“Đừng nha, lão đệ, với giao tình nhiều năm của hai ta, đang vào thời khắc mấu chốt ngươi không thể thấy chết không cứu được. Ta lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi đã có ba đứa con rồi, ta đây lại chỉ một mình, chẳng lẽ ngươi muốn cho tổ mẫu với mẫu thân ta khóc đi tìm ngươi sao.”
“Đừng, ngàn vạn đừng vậy, ta không thể chịu nổi cái này.” Lão thái thái Tư Mã gia nói rất nhiều, Chu Lãng đã được lãnh giáo, đến nay lòng còn sợ hãi. “Chỉ là, ta thẩ không nghĩ ra, mới tướng mạo giao thế của ngươi, khắp Kinh thành không chọn ra được một cô nương nào, sao lại kéo dài đến bây giờ?”
Tư Mã Duệ phẫn nộ đáp: “Trước kia hả, luôn luôn nghĩ lập nghiệp trước rồi thành gia sau, thi được Trạng Nguyên vẫn buồn không thi được Nhất Chi Hoa? Sau này Khả Nhi cứ quấn lấy ta, ta cảm thấy nữ nhân thật phiền, liền không muốn thành thân. Thoáng cái đã lớn như vậy, ngày đó nàng nói mình phải thành thân, về sau sẽ không quấn ta nữa. Ta mới phát hiện trong lòng chợt thiếu vắng, cả đầu đều là bóng dáng của nàng, hóa ra mấy năm như vậy không vội thành thân, chính là vì biết có một tiểu cô nương còn chưa lớn lên. Nàng tử nhỏ đã ngốc nghếch đuổi theo ta, bảo ta, chờ nàng lớn lên sẽ gả cho ta. Nhưng chờ tới lúc ta thật sự muốn thành thân với nàng, Cao phu nhân lại không đồng ý, không biết vì sao.”
Chu Lãng vui sướng khi thấy người gặp họa nở nụ cười: “Ai có thể nghĩ được, Trạng Nguyên không ai bì nổi cũng có lúc bởi vì thành thân mà vậy, nể tình ta thấy ngươi đáng thương, ta giúp ngươi đi xem hướng gió một chút vậy.”
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, Tư Mã Duệ vội vàng đứng dậy chắp tay thi lễ, nhờ hắn tới nhà bếp.
Mạnh thị vừa cắt khoai vừa nói chuyện với Tĩnh Thục: “Hắn đúng là xuất chúng, ta chỉ lo lắng là do Khả Nhi một bên tình nguyện. Tình hình giống như đúc với phụ thân con lúc đó, hơn hai mươi tuổi không lấy thê tử, nương vì ngưỡng mộ mới gả vào Cao gia. Ai ngờ… ài! Con nói một công tử có học thức, tướng mạo như thế, gia thế đều rất tốt, sao lại lớn như vậy còn chưa thành thân. Chỉ sợ trong lòng có người khác, nếu Khả Nhi cứ u mê gả vào đó, đừng nói là đắc tội phủ Thừa tướng, cho dù là đánh cược cả cái mạng, cũng phải tìm cho nữ nhi một cô gia tốt hiểu chuyện.”
“Nương, con thấy hắn cũng có ý với Khả Nhi. Còn chuyện giờ chưa thành thân…” Tĩnh Thục cũng không quen Tư Mã Duệ mấy, nhất thời không nói lên được.
Chu Lãng thám thính xong về báo, liền vui vẻ chạy về phía trước, hư hỏng cười nói: “Đã biết vì sao, đáp ứng ba điều kiện của ta, sẽ nói cho ngươi biết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.