Ngày tắm ba ngày hôm đó, Tịnh Thục xuống đất, đến cạnh án viết cho mẫu thân một phong thơ, nói cho bà tin tức tốt này. Nàng biết mẫu thân vẫn hết sức quan tâm chuyện này, sợ nữ nhân cũng sinh không ra nhi tử, nhưng bà lại không dám nói ra. Mỗi lần viết thư cho nữ nhi đều là bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng Tịnh Thục có thể cảm giác được lo lắng và cố chấp của mẫu thân.
"Sao lại xuống dưới rồi hả ? Mau trở về." Chu Lãng vừa vào cửa thấy nàng ngồi ở trên ghế, liền ôm người nhét vào trong chăn.
"Ta viết thư báo tin vui cho mẫu thân." Tịnh Thục cười nói.
"Nhạc mẫu đại nhân?" Khóe miệng Chu Lãng nhếch lên, đem thư trong tay đưa cho nàng cười ha ha nói: "Vừa vặn, nàng xem bức thư này một cái, chỉ sợ phải viết thêm trang nữa gửi cho nhạc mẫu rồi."
Tịnh Thục tò mò mở to mắt, nhận lấy thư nhìn bút tích rồng bay phượng múa, ngạc nhiên nói: "Đây là. . . bút tích của Tư Mã Duệ?"
Lần này giật mình chính là Chu Lãng, gương mặt tuấn tú lập tức đông cứng, cúi người tới, bàn tay cường tráng hữu lực xoa xoa hai má nàng, như hổ rình mồi hỏi: "Nàng lại có thể nhìn ra bút tích của hắn?"
Tịnh Thục nhìn bộ dáng ăn dấm của hắn, không khỏi cười: "Khả Nhi thích chữ của hắn nhất, từng theo hắn học chữ."
"Cái này ta biết, lần trước tiểu di tử còn tìm hắn nói chuyện, có vẻ như là chung thân đại sự. Bọn hắn thế nào ta mặc kệ, ta là đang hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470851/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.