Quách Khải quay đầu, dùng đôi mắt đầy lửa giận trừng mắt nhìn Quý nhị thẩm, lớn tiếng trách mắng: “Cút. Ai cho ngươi ở trong này nói hươu nói vượn, đó là Phó soái đông chinh Quách Chinh, là đại ca ta. Vết thương trên mặt hắn là chiến đấu với Cao ly, bảo vệ quốc gia mới bị thương, ngươi thử nói thêm câu nữa xem?”
Quý nhị thẩm sợ tới mức hai mắt trắng dã, thiếu chút nữa không thở nổi. Ngượng ngùng chạy sang một bên, ngồi chổm hổm ở góc tường không dám nói tiếp nữa.
Tiểu Cần vốn sửng sốt, rồi vui vẻ, sau đỏ lại có chút cô đơn rồi.
Quách Khải đi nhanh vào cửa, thấy người kia đang chỉnh lại đống củi ngay ngắn. “Đại ca, có lẽ là huynh bị thương đã quên mất chuyện trước kia, nhưng mà không sao, chỉ cần huynh còn sống là được rồi. Hai năm qua, người trong nhà đều đã đau lòng vì huynh. Nương khóc ngất đi bao nhiêu lần, đại ca, huynh là người Quách gia, tên của huynh là Quách Chinh. Tổ phụ chúng ta là lão lệnh công Quách Anh, phụ thân là Binh bộ thượng thư Quách Dực, đại ca huynh là viễn chinh Cao ly nên bị thương, rơi xuống biển không rõ sống chết. Ta vẫn không tin huynh sẽ rời khỏi chúng ta, hôm nay, cuối cùng đã tìm được huynh rồi.”
Quách Khải vui mừng, kích động đến ngực phập phồng. Người kia lại vô cùng trầm tĩnh, không sao cả nói: “Ta chỉ là một kẻ ngốc, không có xuất thân như vậy, khẳng định là ngươi nhận lầm người, các người trở về đi, đừng quấy rầy cuộc sống của ta.”
“Đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470849/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.