Chương trước
Chương sau
Xung quanh hết sức trầm mặc, Cửu vương mở miệng: “Từ khi Chu Lãng từ Tây bắc trở về, vẫn chăm chỉ vươn lên, hiện giờ đã đến quan ngũ phẩm, cũng được hoàng huynh ca ngợi nhiều lần, nghiễm nhiên đã trở thành người kế thừa tước vị tốt nhất. Nha hoàn Chu gia không có khả năng bị người khác lợi dụng, nhất định là trong nhà có kẻ làm chủ. Chu Thiêm có hai người con trai, mưu hại A Lãng bất nghĩa, đương nhiên liền không thể kế thừa tước vị. Nói không chừng đây là bí quá hóa liều dùng khổ nhục kế.”
Quận vương phi Thôi thị nhăn mày, mắt phượng mở ra: “Tiểu cữu cữu có ý gì, là nói Đằng nhi tự biên tự diễn khổ nhục kế hả?”
Cửu vương không sợ bà ta, chẳng hề để ý nói: “Hắn không có đầu óc, chỉ sợ là có người ở phía sau chỉ dẫn thôi.”
Thôi thị vừa nghe xong như gà xù lông lên, phù phù một tiếng quỳ xuống bên cạnh con trai: “Hoàng thượng, người thân là cữu cữu, người nghe tiểu cữu cữu nói xem, ý của hắn chính là ta làm chuyện này rồi. Trời đất chứng giám, ta sao có thể lấy con trai mình ra mạo hiểm được. Chỉ là ngày thường ta cùng tiểu mợ không vừa mắt, tiểu cữu cữu cũng thường xuyên nhìn ta không vừa mắt, Hoàng thượng…”
Hoàng thượng không kiên nhẫn liếc nhìn bà ta một cái, trong lòng càng giận hơn. Kiều nữ trong nhà Nhị hoàng tỷ giống mẫu thân bà ta kiêu căng vô lễ, còn không chịu nhận tật xấu lên người. Cảm thấy bản thân cực kì hoàn mỹ, đều là lỗi của người khác. Mẫu thân như vậy, có thể dạy được đứa con ngoan?
Cận thị quét mắt nhìn Quận vương phi một vòng, trong lòng cười thầm. Xem ra bà ta tính toán không có sai, cho dù cái này không cắn lên trên người Chu Lãng được, cũng sẽ không có ai nghi ngờ tới bà ta. Quận vương phi ngốc nghếch này sẽ trở thành người tự tìm khổ, cho dù không thể làm cho đôi bên tổn hại, làm ngư ông đắc lợi, có thể làm một bên tổn thương cũng không tồi rồi, về sau có cơ hội lại diệt trừ bên còn lại.
Hoàng thượng không muốn nghe cháu gái bên ngoại dong dài không nhận tội nữa, vung tay áo phân phó đem nha hoàn Tiểu Du mang ra ngoài nghiêm hình tra tấn, cần phải khiến cho nàng ta khai ra chủ nhân phía sau.
Mới đánh 30 gậy, Tiểu Du liền không chịu được, nhận tội là bị Quận vương phi Thôi thị sai bảo. Kim Ngô Vệ truyền lời vào đại sảnh, Thôi thị lúc ấy điên cuồng chối: “Ta không có, không có, ta không làm, có người đổ oan cho ta, có người cố ý sai nàng ta nói như vậy, ta bị oan, Hoàng thượng… Nếu có nửa lời dối trá, ta sẽ chết không tử tế, bị trời đánh…”
Thôi thị lớn tiếng gào khóc, hoàn toàn mất đi phong thái của quý phụ, thấy biểu cảm thờ ơ của Hoàng thượng, không thể không xoay người quỳ bò tới bên chân trưởng công chúa, xin bà cho bà ta một lời công bằng.
Chu Lãng ở một bên lẳng lặng nhìn, thấy thê tử mệt mỏi, liền đón nữ nhi qua, thấp giọng nói chuyện với nàng, dỗ nàng đừng khóc. Trước đó, hắn cảm giác mưa gió sắp đến, nhưng rốt cuộc là ai sẽ ra tay, hắn cũng không xác định rõ được. Nhưng giờ phút này, hắn đã có thể xác định không phải Thôi thị làm rồi.
Nhưng hắn không muốn giúp bà ta rửa oan, năm đó mẫu thân hắn cũng bị hãm hại, chịu bao ấm ức, khi đó tuổi còn nhỏ, cho rằng những chuyện xấu này đều là Thôi thị làm, hiện tại xem ra khả năng còn có người khác đục nước béo cò. Như vậy cũng được, ác nhân bị người khác đen ăn đen, tự hại mình, ngược lại bản thân đỡ phải ra tay rồi.
Trong lòng Trưởng công chúa âm thầm hạ quyết định, xoay người sang chỗ khác xoay trong cánh tay chỉ tới phía Cận thị: “Đồ khốn nạn, ngươi làm trò gì, còn không thừa nhận sao?”
Cận thị tuyệt đối không nghĩ tới Trưởng công chúa có thể nhìn thấu toàn bộ, ánh mắt kinh ngạc ngây ngốc nhìn bà, cũng đã quen che dấu đi.
Sự việc phát triển cực kì đột nhiên, biểu tình mỗi người đều dễ dàng bán đứng chính mình, Cận thị lo sợ nghi hoặc, ánh mắt lo lắng bán đứng chính mình, khiến mọi người nghi ngờ.
Đáng tiếc Trưởng công chúa không nhìn tới, vốn là cố ý vu oan cho bà ta, cũng không nhìn biểu tình của bà ta, mà chỉ cúi mắt xuống nhìn chằm chằm mặt đất.
Cận thị rất nhanh phản ứng kịp, không thể thừa nhận, không có chứng cứ xác thực quyết không thừa nhận.
“Mẫu thân,” Cận thị quỳ trên mặt đất khóc lên: “Con dâu không biết làm sai ở đâu, con chưa từng làm việc xấu nào…”
Thôi thị ngây ra một lúc, giây lát liền hiểu được, đây là bà bà (mẹ chồng) đang giúp bà ta, vì thế bà ta quỳ bò qua, móng tay sắc nhọn đánh lên trên mặt Cận thị, trên mặt bà ta liền có vài vệt máu. “Ngươi còn không nhận?”
Cận thị đương nhiên biết mình không thể ra tay, chỉ ôm mặt làm bộ ấm ức lùi về sau, khóc ròng nói: “Đây là bắt ta chịu sao? Lớn như vậy, ta cũng không dám nhận. Gả vào Chu gia mấy năm nay, ta còn chưa chịu đủ sao? Hu hu… Chu Đằng từ nhỏ gây chuyện thị phi, các ngươi đều vung tiền ra lấp đi. Nhưng cũng có lúc không cần tiền, sẽ trút giận lên con trai Chu Thắng ta. Chúng ta chịu không ít rồi, hôm nay bằng bất cứ giá nào, cũng xin Hoàng thượng phân xử. Năm Chu Đằng lên mười bốn tuổi, bởi vì đánh nhau, đánh chết con trai của một thương gia, về sau việc này cưỡng chế áp xuống, Chu Đằng ra cửa đều mang theo hàng loạt hộ vệ, không thể nào xuống tay, Nhưng Chu Thắng nhà ta không có hộ vệ, bị đánh gần chết, gãy cả chân… Về sau cháu ngoại ta vào kinh thăm ta, Chu Đằng âm thầm đùa giỡn không nói, thậm chí lột hết y phục nàng ra, nếu không phải vì năm đó còn nhỏ, nhất định phải hủy đi trong sạch của tiểu cô nương. Ta chỉ có thể nén giận, dỗ nàng về nhà đi, ai ngờ nửa đường quay về nàng đã treo cổ tự sát. Còn có chuyện mẫu thân Chu Lãng năm ấy…”
Cận thị vừa khóc vừa kể, tròng mắt Quận vương phi Thôi thị đã đỏ lên, nhào đến xé miệng bà ta: “Ngươi câm mồm cho ta, ai cho ngươi nói hươu nói vượn?”
Hoàng thượng đương nhiên không muốn xem đám nữ nhân chanh chua đánh nhau, đang muốn đứng dậy rời chỗ ngồi, chỉ thấy thái giám tổng quản vẻ mặt buồn bực đi tới, thấp giọng bên tay hắn nói: “Hoàng thượng, nữ y đã giúp công chúa kiểm tra thân thể, phát hiện… Công chúa đã không còn…”
Hoàng thượng giận tím mắt, gân xanh trên trán nổi lên, vỗ bàn một cái, người Chu gia sợ tới mức quỳ trên mặt đất, hít một hơi. Sau giờ ngọ thời tiết oi bức, người Chu gia toàn thân mồ hôi lạnh.
Chân tướng khó có thể mở miệng, Hoàng thượng giận không kiềm được nói: “Chu Đằng đã có án mạng trong người, lập tức nhốt vào thiên lao, lệnh cho Tam tư nghiêm thẩm, nếu điều tra là sự thật, lập tức vấn trảm. Cho dù phía sau là ai làm chủ, tóm lại là người Chu gia. Trưởng công chúa cùng Diễn quận vương quản gia không nghiêm, ảnh hưởng pháp luận kỷ cương luân thường, tước phong hào Chiêu Hoa trưởng công chúa, bổng lột, biếm làm thứ dân. Tước tước vị Diễn quận vương Chu Thiêm, chức quan, bổng lộc, tự giam ở nhà suy nghĩ lỗi lầm. Những người khác…” Ánh mắt Hoàng thượng uy nghiêm đảo tới người Chu gia trên mặt đất, Nhị lão gia Chu Hải khúm núm, hắn lười phản ứng lại. Còn Chu Thắng chưa lớn, sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức run rẩy.
Người phải xử phạt nhất chính là Chu Lãng, nhưng hắn có cái gì sai. Hắn quỳ thẳng tắp ở đó, trong lòng ôm nữ nhi bi bô tập nói, tiểu nha đầu cực kì ngoan, ở trong phòng đợi lâu như vậy cũng không khóc không nháo. Chơi chán ngọc bội của mẫu thân, liền đưa tay nghịch mặt phụ thân, nhăn mặt với hắn. Lúc le lưỡi, lúc trợn trắng mắt, bộ dáng nghịch ngợm cực kì giống Trường Phong công chúa trước đây.
Tịnh Thục cúi đầu, nhưng cũng nhận thấy ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Chu Lãng. Nàng sợ tới mức hoang mang lo sợ, quỳ sau lưng hắn gắt gao níu chặt vạt áo hắn.
Chu Lãng cũng có dự cảm, nghiêng đầu thấp giọng nói với Tịnh Thục: “Nếu ta bị định tội, liền bỏ nàng, mang con đi.”
Nước mắt Tịnh Thục lập tức chảy như suối…
Thôi vậy, Hoàng thượng nhắm nghiền mắt, tội gì khó xử những đứa nhỏ vô tội này.
“Hoàng thượng, hoàng thượng… Chúng ta là tỷ muội ruột…” Trưởng công chúa kéo long bào của Hoàng thượng.
“Thân là huyết mạch hoàng thất, không suy nghĩ làm gương cho vạn dân, lại không để ý quốc pháp gia giáo, kể từ hôm nay, Trẫm không còn Hoàng trưởng tỷ.” Hoàng thượng dẫn theo các Vương gia nổi giận đùng đùng rời đi.
Trưởng công chúa cắm đầu ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh. Chu Thiêm cắn răng, lại không làm nên chuyện gì. Chỉ có thể sai người đỡ Trưởng công chúa về nhà chính, truyền đại phu đến xem. Lại bảo mỗi người trở về phòng mình, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.
Trở về Lan Hinh uyển, Tịnh Thục ôm lấy nữ nhi, nhanh chóng bước vào cửa, quay người chốt cửa, đem Chu Lãng giam ở bên ngoài.
Vào phòng ngủ, đặt nữ nhi lên giường chơi đùa, Tịnh Thục nhào trên gối khóc lớn lên.
Hắn biết nàng tức giận cái gì, nhưng hắn không có cách nào khác, nếu như bản thân thật sự xảy ra chuyện, sao có thể để thê tử và nữ nhi chịu khổ theo. “Tịnh Thục… Mở cửa ra cho ta vào đi, có được không?” Chu Lãng nhẹ giọng cầu xin.
Tiểu nha đầu thấy mẫu thân khóc lớn, cũng sợ tới mức khóc lên, tiếng khóc hai người xuyên qua cửa sổ truyền ra ngoài, giống như nhát dao khoét sâu trong lòng Chu Lãng.
Thải Mặc cùng Tố Tiên đứng ở cửa phòng, không biết làm thế nào mới tốt.
Chu Lãng đi đến trước cửa sổ, nhìn tiểu nương tử gục trên giường, hai vai run lên, tiếng khóc đau đến xé lòng. Tiểu nha đầu thấy phụ thân ở cửa sổ, liền bò đến bên giường. Chu Lãng hô to: “Nữu Nữu đừng bò, sẽ ngã đấy.”
Tịnh Thục đứng dậy ôm nữ nhi vào, đi đến cửa sổ đóng cửa lại, lại bị hắn gắt gao giữ chặt tay.
“Tịnh Thục, sao ta có thể bỏ được chứ?” Trong mắt hắn cũng đầy nước mắt, yên lặng nhìn nàng.
“Chàng không bỏ được? Vậy sao nói lời tuyệt tình như vậy? Xảy ra chuyện, chàng sẽ không cần ta và nữ nhi nữa… Chàng đi đi, chúng ta cũng không cần chàng nữa.” Tịnh Thục khóc như mưa, cũng chẳng quan tâm có nhìn được hay không.
Nữu Nữu như nghe hiểu được cái gì, hai tay mập mạp giơ ra bổ nhào tới phía phụ thân: “Muốn phụ thân… Muốn phụ thân…”
Tịnh Thục xoay xoay cổ tay, liều mạng muốn thoát khỏi hắn, lại không làm được. Vừa nóng vừa giận, nàng hung hắng cắn lên mu bàn tay hắn một cái, mạnh mẽ in dấu răng xuống, hắn cũng không buông tay.
“Tịnh Thục, ta không sợ tước bỏ chức quan, ta sợ là bị sung quân lưu đày, hoặc là… Nàng mang nữ nhi về nhà mẹ nàng trước, đợi có cơ hội, ta sẽ đi tìm các nàng.” Hoàng thượng cũng không nói những người khác thế nào, có lẽ là tha thứ, có lẽ sẽ chịu liên lụy, xử trí thế nào chỉ đợi người nói. Nói không chừng lập tức có thánh chỉ tới, hắn phải thuyết phục nàng, để nàng không xử lý theo cảm tính.
“Ở trong mắt chàng, ta là nương tử chỉ có thể cùng hưởng phú quý, không thể chịu nghèo hèn phải không? Chàng…” Một cơn gió đánh tới, bụi thổi tới mặt Tịnh Thục ngắt lời của nàng.
Sau giờ ngọ mặt trời lên thẳng tắp, giờ phút này lại nổi gió, mây đen bắt đầu kéo đến, có tiếng sấm rầm rĩ truyền đến, như là sắp đổ mưa. Chu Lãng buông tay nàng ra, ôn nhu nói: “Nàng cùng Nữu Nữu đi nghỉ một lát đi, mấy ngày nay khẩu vị cũng không được tốt, ta đóng cửa sổ cho các nàng. Tịnh Thục nàng bình tĩnh một chút có được không, ngẫm lại nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chúng ta làm như thế nào mới có lợi nhất cho nữ nhi, được chứ?”
Tịnh Thục làm sao không hiểu, chỉ là nàng không làm được, cũng không thể rời hắn, càng không nghe được chính miệng hắn nói ra hai chữ “Hưu thê”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.