Hai nhà thành hàng xóm, vui vẻ nhất chính là Tiểu tứ bối nhi. Mẫu thân luôn bận rộn, không có thời gian chơi cùng hắn, nhưng thẩm thẩm không bận, ngoại trừ ôm muội muội đi dạo hoa viên, thì ở phòng bếp làm đồ ăn, vì thế Quách tiểu thiếu gia liền thành người ăn không uống không của Chu gia.
Mùng chín tháng chín, Nhã Phượng sinh một đứa nhỏ mập mạp, vì sinh vào chín tháng chín, phủ Uy viễn hầu liền gọi là La Dương, người một nhà cười không khép miệng.
Hôm đó tắm ba ngày, thời tiết sáng sủa, bầu trời xanh ngàn dặm không gợn mây. Sáng sớm, hai nhà đi Đăng Châu tới phủ Uy viễn hầu.
Chu Lãng cùng Quách Khải cưỡi ngựa đi phía trước, hộ tống kéo ngựa cho thê nhi. Đi đường gặp thung lũng, Quách Khải hưng trí, hô về phía xe ngựa: “Thần Thần, cưỡi ngựa không.”
Tiểu tứ bối nhi nghe thấy tiếng phụ thân, lập tức mở to mắt, leo đến cạnh cửa xe, vén màn trướng lên giơ giơ tay mập mạp với phụ thân: “Phụ thân, cưỡi ngựa, cưỡi ngựa...”
Quách Khải cười tươi: “Con trai, con ngồi trong xe một lát, đoán xem phụ thân với nương con ai thắng, rồi phụ thân cho con cưỡi.”
Tiểu tứ bối nhi nghe cái hiểu cái không, chỉ hoan hô nhảy nhót dậm chân trong xe: “Cưỡi ngựa, cưỡi ngựa…”
Trần Thần nhìn cảnh bên ngoài núi xanh ngát một cái, không khỏi động tâm, nói với Tịnh Thục: “Vẫn cứ trong phủ mãi, cũng không có ý nghĩa, hôm nay thời tiết tốt, ra ngoài cưỡi ngựa cũng không tồi, muội muốn đi hay không?”
Tịnh Thục lắc đầu, dịu dàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470838/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.