Chương trước
Chương sau
Tĩnh Thục ôn nhu dùng khăn lau lau nước mắt cho nàng: “Nha đầu ngốc, đây là chuyện tốt, khóc cái gì.”
Mặc dù ngoài miệng nói như thế, nhưng chính mình cũng đã rơi lệ. Một cô nương không thể quyết định vận mệnh chính mình, có thể có một nhân duyên tốt, là có bao nhiêu khó có được. Hiện tại nàng không chê chủ ý của La Đàn ngu ngốc nữa, chỉ muốn nếu có thể nhanh thành thân, ở giữa không xảy ra sai lầm là được. Đêm dài lắm mộng, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. May ở đây cách Kinh thành khá xa, Quận vương phi, Nhị thái thái, thủ đoạn các nàng có lợi hại, cũng rất khó duỗi đến chỗ này, huống chi còn có một Trần Thần nhìn rõ mọi việc bảo vệ ở nơi này nữa, có thể an phận ở một góc, thật sự là may mắn của các nàng.
Chử Bình nhớ tới một chuyện, bổ sung thêm: “Tam gia bảo ta hỏi thăm Tiểu Hoàn, ta cũng hỏi, đứa nhỏ trong bụng nàng không còn, nghe nói là Nhị phu nhân Thẩm thị cho ăn cái gì không sạch sẽ, vì việc này, Thẩm phu nhân đã bị phạt nặng, nghe nói bệnh không dậy nổi rồi. Cho Tiểu Hoàn danh phận thiếp thất, để cho nàng dưỡng thân tốt.”
“Cho La gia biết rõ ý tứ, tiếp theo liền xem bọn họ làm thế nào rồi.” Chu Lãng bình tĩnh nói.
La gia quả nhiên theo tiếng mà đến, ngày hôm sau mời quan viên cùng người trọng yếu trong tộc mang theo lễ vật cùng chim nhạn tới cầu hôn, qua mấy ngày bà mối tới đưa lên thiếp canh của La Đàn, cũng mang đi thiếp canh của Nhã Phượng.
Sau khi trao đổi thiếp canh, phát hiện là đại cát đại lợi, hai nhà đều rất cao hứng. Kế tiếp nước chạy càng thuận, bà mối kia tựa như mỗi ngày đều tới cửa, vừa nói may mắn nói mọi người cao hứng, vừa đưa đến lễ hỏi, định ngày hôn lễ. Vì La gia tìm người tính toán qua, năm nay là năm thiên hi địa an chi của La Đàn, cho nên hôn lễ không thể kéo dài tới sang năm, liền định làm vào tháng chạp.
16 tháng chạp là ngày hoàng đạo, nên cưới gả.
Nhã Phượng mặc hỉ phục đỏ thẫm, trước khi ra cửa trịnh trọng cúi đầu với Chu Lãng cùng Tĩnh Thục: “Tam ca tam tẩu có ân tái tạo với muội, suốt đời khó quên, nguyện kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp ân tình.”
Tĩnh Thục đỡ bụng bầu hơn tám tháng cười đến sáng lạn: “Tiểu Nhã, muội là cô nương tốt, nên có nhân duyên tốt như vậy. Chúng ta cũng chỉ hi vọng các muội hòa thuận mĩ mãn, nói cái gì mà ân tình chứ, về sau muội sống tốt với La Đàn, hiếu kính người La gia, chúng ta đều an tâm.”
Chu Lãng đỡ nương tử quét mặt một vòng cửa, cười nói: “Mau đi đi, tân lang sắp gấp đến tự mình chạy vào rồi.”
Tiểu Nhã đầu đội khăn voan được hắn nắm tay lên kiệu hoa, dọc theo đường đi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vẫn không thể tin được đây là sự thật, từ ngày kết duyên ấy, trong lòng nàng liền không kiên định, rất lo lắng xảy ra chuyện. Mãi đến khi bái đường, vào động phòng, gỡ khăn trùm đầu xuống, uống rượu hợp cẩn, kết đồng tâm, hắn lột sạch xiêm y của nàng, nàng cảm giác tựa như ảo mộng, thật muốn cắn mình một cái xem có đau hay không.
Lúc cả người đau đớn, nàng nghẹn ngào kêu to, nàng rốt cuộc biết là thật sự rồi. Trong lòng kiên định, kiên định rơi nước mắt, hắn tưởng rằng bởi vì hắn không đủ ôn nhu, liền liều mạng hôn nàng dỗ nàng, nói là hắn thật tâm thích nàng.
Đời người như vậy, còn cầu gì hơn!
Cho dù từ nhỏ chịu nhiều ủy khuất, có một phu quân yêu thương mình, coi như ông trời hậu đãi nàng rồi.
Ngày thứ ba lại mặt, Tĩnh Thục lo lắng hướng ra cửa nhìn xung quanh, Chu Lãng đứng ở một bên cẩn thận che chở, nhắc nhở nàng chú ý đừng trật eo.
Quách Khải ngồi ở một bên không chút khách khí cười nhạo: “A Lãng, đệ muội không phải giấy, đệ có cần lo lắng quá như vậy sao?”
Chu Lãng quay đầu dùng ánh mắt rét lạnh trừng hắn ta, thấy Tiểu tứ bối nhi đang giơ một quả táo chạy tới, liền ôm lấy đứa nhỏ, lời nói thấm thía dạy bảo: “Tứ bối nhi, con đoán trong bụng thẩm thẩm là tiểu đệ đệ hay là tiểu muội muội? Nếu là tiểu muội muội xinh đẹp, tương lai con thích nó, muốn cưới nó, thúc thúc khẳng định liền không đồng ý, biết tại sao không? Bởi vì ta không vừa mắt cha con.”
Tiểu tứ bối nhi căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì, dùng bốn cái răng nhỏ ra sức cắn quả táo, không gặm được gì, lại lau nước miếng, giơ quả táo lên vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu nói: “Muội, muội, xinh, xinh, ăn táo.”
Chu Lãng vẻ mặt ghét bỏ liếc hắn một cái: “Con đây là cho muội muội ăn táo, hay là nước miếng của con, rõ là… Đức hạnh với phụ thân con.”
Quách Khải cười ha ha, tiến lên ôm lấy con trai, lớn tiếng nói: “A Lãng, nếu nhà đệ sinh nữ nhi, không bằng chúng ta liền làm thông gia đi. Gả tới nhà ta làm con dâu.”
“Phi!” Chu Lãng không lưu tình cho hắn ta một chữ.
“Phi!” Tiểu tứ bối nhi thấy chơi vui, cũng hướng tới phụ thân hắn phi một cái, miệng nước miếng theo hàm răng thưa thớt bắn ra, chọc Quách Khải, cười đến ngửa tới ngửa lui.
“Được lắm, con trai, từ nhỏ đã biết khuỷu tay rẽ ra ngoài, cùng nhạc phụ bắt nạt cha con.” Quách Khải dùng tay áo quệt quệt mặt, nhìn bộ dáng ngây ngô cười của con trai cũng cười theo.
Tĩnh Thục lo lắng bọn họ nháo quá hóa giận, liền thấp giọng nói: “Còn sinh nhi tử thì sao.”
Chu Lãng biết trong lòng nương tử kì thật rất chờ mong có thể sinh con trai, cũng sợ náo quá mức làm Trần Thần mất hứng, liền hòa giải nói: “Đúng vậy, nhà của chúng ta khẳng định cũng là nhi tử, lớn lên cùng Tứ bối nhi tranh thê tử.”
Hắn vừa nói vừa quay lại bóp bóp khuôn mặt của Tiểu tứ bối nhi: “Đại chất tử, ăn cơm khỏe vào, nhanh lớn lên, không để đệ đệ qua mặt con. Nếu không thì thê tử con liền nguy hiểm, có biết không?”
Tiểu tứ bối nhi cũng không biết hắn đang nói cái gì, chỉ rõ ràng đáp một tiếng: “Sinh.”
Trong phòng vài người đều cười ha ha.
Lúc Nhã Phượng vào cửa bị vấp một cái, lảo đảo bổ nhào về phía trước, thiếu chút ngã sấp xuống. Bên cạnh một bàn tay mạnh mẽ đúng lúc đỡ lấy nàng, nói khẽ: “Cẩn thận.”
Vừa vặn tiếng cười trong phòng truyền đến, khuôn mặt Nhã Phượng lập tức đỏ bừng, oán trách trợn mắt nhìn hắn, khoát tay hắn ra. La Đàn mặt dày cười cười, trong lòng thật sự vui.
Mấy ngày nay rốt cục có thể quang minh chính đại mà đem người trong lòng ôm vào trong ngực yêu thương, hắn đương nhiên không buông tha cho bất cứ cơ hội có thể thân thiết nào. Tính tình Tiểu Nhã rất tốt, hắn muốn lăn qua lăn lại bao lâu đều do hắn dính vào. Hôm nay lúc ra cửa, mới cảm giác tư thế đi đường của mình cực kì mất tự nhiên, quả thực không có mặt mũi gặp người nhà mẹ đẻ nữa.
Tĩnh Thục lo lắng La Đàn nói dối, thấy bộ dáng ngọt ngào của bọn họ mới yên tâm. Còn không quên dặn dò: “Các muội cẩn thận chút, đừng để cho người khác phát hiện manh mói, cho dù là xung hỉ, La Đàn ngươi cũng không thể lập tức khỏe nhanh như vậy.”
Tiểu Nhã xấu hổ nhìn tẩu tử quan tâm mình: “Hắn căn bản không lừa được, đã sớm lòi rồi.”
La Đàn cười ha ha nói: “Sau tân hôn một ngày, nãi nãi liền làm rõ rồi.”
Tĩnh Thục sửng sốt: “A? Vậy người có làm khó các muội không?”
Tiểu Nhã mỉm cười lắc đầu, nói ngày đó như nào.
Đêm động phòng hoa chúc La Đàn nếm được ngon ngọt, liền không ngừng lăn qua lăn lại, động tĩnh lớn tới cách sân nghe lén cũng đều có thể nghe thấy. Trong lòng Tiểu Nhã nhớ kỹ hắn nói, không đành lòng cự tuyệt hắn, liền mặc hắn làm hết hưng. Đem La Đàn ăn ngon, ngày hôm sau cười đến không ngậm được miệng.
Lúc bái kiến trưởng bối, hai chân Tiểu Nhã run rẩy đứng không vững, miễn cưỡng chống đỡ kính trà, La Đàn đỡ nàng mấy lần.
Thái phu nhân săn sóc cho cháu dâu ngồi, liền trêu ghẹo La Đàn: “Xung hỉ này thật đúng là dùng được, mới cả đêm liền sinh long hoạt hổ, không chỉ hết bệnh rồi, còn có thể chiếu cố nương tử, thật sự là cách hay đấy.”
La Đàn mặt dày cười ha ha, Tiểu Nhã đỏ mặt không nói lời nào.
Thái phu nhân cũng không tính toán: “Ngươi bắt ta giả bộ hồ đồ theo, hiện tại người trong lòng cũng đã cưới về, còn không nói thật với nãi nãi? Cái gì mà thầy tướng số, cái gì mà hồng loan thiên hỉ, năm nay thành thân sang năm ôm cháu, đều là ngươi tự tạo lừa lão đây mà nói đi?”
La Đàn chỉ cười không nói, muốn lừa dối qua cửa.
Thái phu nhân chỉ vào Tiểu Nhã nói: “Còn có con, cháu dâu, ngày đó ở trấn Vọng Hải cô nương lão thân nhìn thấy chính là con đi, con nói đi, lúc ấy có phải Đàn lang cũng ở cùng một phòng với con không?”
Thốt ra lời này, Tiểu Nhã liền không bình tĩnh nổi nữa, việc xung hỉ này là chủ ý ngu ngốc của La Đàn, không liên quan tới nàng, nhưng chuyện ở trấn Vọng Hải nên nói thế nào?
La Đàn liền nhận lấy ánh mắt cầu cứu từ tân nương tử, lập tức vọt tới trước mặt Thái phu nhân, ngồi xổm người xuống vừa đấm chân cho bà, vừa nói chuyện hai người quen biết thế nào, thuận tiện vỗ mông ngựa, lại hứa hẹn tương lai sang năm lão thái thái có hi vọng bế cháu, cuối cùng cũng đổi lấy nụ cười hài lòng của bà.
“Ta nói cho các con biết, cho các con mở mang, biết cái gì là gừng càng già càng cay. Tiểu tử ngươi cho rằng có thể dễ dàng lén ra ngoài như vậy sao? Biết cái gì nãi nãi lấy ra nhiều bức hoạt cho con xem không? Cũng bởi vì năm nay của con hồng tinh loan động, là năm thiên hỉ, nên thành thân. Nhưng bức họa các quý nữ không thể đánh động con, Đăng Châu lại không nhìn trúng cô nương nào. Đơn giản để con ra ngoài chút, cho dù con gặp phải cô nương thế nào, nếu có thể khiến con để tâm, là nữ tử trong sạch là được. Lúc này mới thả con một mình chạy đi, ngày đó từ trấn Vọng Hải về, lão thân càng nghĩ càng không bình thường, một loạt phòng đều là người bệnh ở, sao có thể xuất hiện một cô nương, về sau phái người đi tra, quả nhiên là tiểu tử con ở trong đó. Dưỡng thương tốt liền trở về nhà nháo ta, muốn kết hôn xung hỉ, lại cứ là ở trong phủ thứ sử. Con cho là nãi nãi ngốc hả? Cô nương chăm sóc con không phải do Thứ sử phu nhân mang đến sao?” Lão thái thái định liệu trước nhìn cháu trai.
La Đàn cả kinh thiếu chút liền quỳ xuống, Tiểu Nhã cũng sững sờ nhìn qua.
Lão thái thái đắc ý cười cười: “Nhưng mà, phủ Thứ sử thật đúng là nơi phong thủy không tồi, Tiểu tứ bối nhi khỏe mạnh kháu khỉnh nhiều người yêu thích, nương tử Chu gia cũng sắp lâm bồn, chắt trai của ta nói vậy cũng không xa rồi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.