Tuyết đầu mùa qua đi, thời tiết ấm áp mấy ngày, phu quân mới đi ba ngày, Tĩnh Thục đã nhớ hắn rồi. Sờ sờ gò má bị mặt trời phơi nóng, có chút xấu hổ.
Tiểu nha hoàn Thược Dược dẫn theo một thiếu niên tiến vào, nói là Chu Lãng phái người tới tặng quà cho phu nhân.
La Đàn lớn mật nhìn Tĩnh Thục một cái, kinh diễm nói: “Oa, phu nhân Chu đô uy thật sự là đại mỹ nhân, khó trách hắn mỗi ngày đều nhớ đến.”
Tĩnh Thục nhìn lướt qua thiếu niên lớn mật này, hắn không mặc đồ lính, không biết có phải thuộc hạ của Chu Lãng không. “Ngươi có chuyện gì?”
Chu phu nhân có phần mất hứng, La Đàn mới phát giác mình có chút đường đột, vội khom người hành lễ: “Phu nhân, tại hạ La Đàn, là đội trưởng dưới trướng Chu đô úy, hôm nay về Đăng Châu thăm người thân, đại nhân lệnh cho ta mang hội Đông hải trân châu cho phu nhân.”
Một hộp gỗ tinh xảo được đưa tới, Tĩnh Thục mở ra nhìn tới, viên trân châu mượt mượt mà sáng trong, sáng long lanh. Phu quân mới rời đi ba ngày, liền vội vàng sai người mang đồ về, nàng có thể nào mất hứng. Cố gắng nghiêm mặt áp nét vui mừng xuống, nhàn nhạt nói ta, nàng xoay người sang chỗ khác mới nhịn không được nở nụ cười.
La Đàn cũng thấy Đô úy phu nhân thẹn thùng thú vị, nhưng này không phải mục tiêu của hắn hôm nay. Viên trân châu lớn này quả thật là hôm qua bọn họ mới có được, Chu Lãng vốn định lần sau về nhà, tự mình mang về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thuc-nu-du-phu/1470827/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.